Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Môn trấn vừa nãy hãy còn náo nhiệt phồn hoa, chỉ nháy mắt đã biến thành một bãi tha ma. Nữ tử dù hoa đưa mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy bãi tha ma này yên tĩnh, ngoài có một chiếc cổng Thiên Môn rách rưới với một tòa nhà chính là nhà của Tô Vân ra thì không còn gì khác!

Đây mới thực sự là Thiên Môn trấn!

Thiên Môn trấn đã sớm bị phá hủy trong trận tai biến của sáu năm trước!

Sau đó sứ giả Đông Đô tới điều tra nguyên nhân trận tai biến kia, bọn họ đã xây những ngôi mộ này cho người đã tử nạn trong Thiên Môn trấn.

- Ngươi còn không bằng kẻ tên Cầu Thủy Kính kia.

Giọng nói của Khúc bá truyền tới.

- Cầu Thủy Kính nhìn ra giả tượng của Thiên Môn trấn, hắn ta cười vang một tiếng phá vỡ giả tượng, làm cho mặt trời có thể chiếu xuống. Còn ngươi, thì lại chẳng nhìn ra cái gì cả.

Nữ tử dù hoa đứng trong bãi tha ma hoang vắng này, đáy lòng vô cùng sợ hãi. Ả nghe vậy thì quay đầu đưa mắt nhìn cổng chào kia, chỉ thấy trên Thiên môn đã không còn bóng dáng của Khúc bá.

- Người của Đồng gia không phải những kẻ dễ e sợ!

Nữ tử dù hoa tự lấy thêm can đảm cho mình, rung chiếc dù hoa, chỉ thấy những con thần điểu Tất Phương bay ra khỏi dù, bay múa xung quanh ả.

Ả tiếp tục đi đến nhà của Tô Vân, bước chân có chút run rẩy. Hai bên chính là những nấm mồ của cư dân Thiên Môn trấn, những ngôi mộ hoang san sát không chút tiếng động, không thể nào không khiến ả sợ hãi cho được.

Ả thầm đề phòng, tự nhủ trong lòng.

- Cho dù quỷ thần thì thực lực cũng không thể bằng lúc còn sống! Đồng gia của ta chính là gia tộc lâu đời, gia học và quan học đều rất là tinh diệu...

Cuối cùng ả đi tới trước nhà của Tô Vân. Đây là nơi duy nhất có ánh nắng mặt trời, cũng là nơi duy nhất có người sống.

Nữ tử dù hoa giơ tay ra đẩy chiếc cổng tre. Nhưng đúng lúc này, ả lơ đãng nhìn thấy máu thịt trên tay của mình đã tróc ra từ lúc nào không biết, biến thành xương trắng hếu!

Ả kinh hãi kêu lên, vứt chiếc dù hoa xuống, giơ tay kia lên xem thì cũng toàn xương là xương.

Ả xốc ống tay áo lên, cánh tay cũng như thế.

Nữ tử vội vàng sờ mặt mình, trên mặt hoàn toàn không có da thịt, thậm chí xương ngón tay của ả còn chọc vào trong hốc mắt, nhưng trong đó chẳng có gì cả!

- Cái nơi quỷ quái này...

Ả phát ra một tiếng than thở, đột nhiên giai nhân xương cốt vỡ rầm một tiếng, xương vỡ thành bột mịn, y phục trên người cũng rơi xuống đất.

Một làn gió âm thổi qua, xiêm y của ả như giấy hóa thành tro tàn bay đi theo gió.

Chiếc dù hoa của ả và cả thần điểu Tất Phương đang bay lượn giữa không trung cũng hóa thành những vết lốm đốm, rồi biến mất không thấy gì nữa.

Khi làn gió âm này thổi qua, những ngôi mộ hoang lại biến mất, lớp gạch ngói vỡ vụn bay lên, cột và xà nhà đứt gãy lại dựng lại, những ngôi nhà đã sập tự kết cấu lại như trước. Những tòa kiến trúc trong Thiên Môn trấn rực rỡ hẳn lên, mọi người đi tới đi lui trên đường phố, sinh hoạt vẫn bình thường.

Trấn nhỏ ven bờ Bắc Hải vẫn tồn tại trên thế gian như trước.

Nhưng khi gió trên mặt biển Bắc Hải thổi tới, Thiên Môn trấn rung lên trong gió biển hệt như ảo ảnh trong sương mù, dường như sắp bị gió thổi tan vậy.

Người dân trong Thiên Môn trấn cũng rung lên theo gió như người trong tranh vẽ, khiến người ta cảm thấy rất không chân thật.

Tô Vân và bốn tiểu hồ ly hoàn toàn không biết gì về chuyện đã xảy ra trong Thiên Môn trấn. Sau khi bọn họ rời giường thì đã giữa trưa. Hoa Hồ và Hồ Bất Bình đi bắt mấy con gà rừng về, Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm thì tới vườn rau của Ngưu gia trang trộm ít đồ ăn.

Lũ ngưu yêu kia thích trồng rau.

Tô Vân ở nhà nấu cơm, dùng muối thô hấp mấy con gà rừng thành màu vàng ruộm, hắn lại lấy cá biển phơi khô xuống kho tàu, om cà tím và nấu cơm, rồi xào rau xanh mà bọn họ trộm được. Một người với bốn con hồ ly ngồi xuống ăn cơm.

- Trong nhà hết nước tương rồi, phải đi chợ mua một ít.

Tô Vân vừa ăn vừa nói.

- Mấy ngày trước đánh nhau với học huynh làm rách áo, cũng cần phải mua vài bộ quần áo vải thô. Còn nữa nhị ca, sau này nếu các ngươi muốn vào thành thì cũng cần phải mua vài bộ đồ.

Trên bàn cơm, Hoa Hồ không nói gì, im lặng gặm gà hấp muối. Hồ Bất Bình lại không nhịn được, ngửa đầu nói.

- Tiểu Vân ca, vì sao phải vào thành? Không vào thành không được sao?

- Không được.

Sắc mặt Tô Vân hơi sầm xuống.

- Vào thành thì sẽ nhận được giáo dục tốt hơn, học được công pháp tốt hơn.

Hồ Bất Bình vẫn không hiểu.

- Nhưng chúng ta sống ở vùng quê này cũng rất tốt mà. Nơi đây có đồ ăn thức uống, có đồng bọn cùng chơi, chúng ta có thể sống tiếp ở nơi này. Tại sao lại phải vào thành? Sau khi vào thành, chúng ta còn có thể tự do tự tại như thế này không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK