Mục lục
Lâm Uyên Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khí thế của hắn ta vô cùng mãnh liệt, khí huyết hình thành hình thái hỏa điểu nhào tới phía sau người.

Loại khí thế sinh tử bác sát này có thể nói rất thảm thiết!

Tô Vân cầm đao, lẳng lặng đứng trên đầu cầu, trong đầu không khỏi hiện ra dị tượng thanh tiên kiếm bay tới.

Hắn rung thanh trường đao trong tay, lấy đao làm kiếm mà đâm ra.

Một kiếm này đánh thẳng qua ánh đao của người vác củi, không hề gặp phải trở ngại gì, xùy một tiếng đâm vào cổ họng hắn ta.

Đao pháp của người vác củi rất tinh thâm, nhưng hoàn toàn không thể chạm vào một kiếm này của hắn, bị kiếm đó đâm thủng cổ họng, trong mắt không khỏi toát lên vẻ mờ mịt.

Bịch.

Thi thể của hắn ta ngã xuống, đồng thời cầu đá khẽ rung lên, đầu cầu đập sầm xuống vách núi bên kia.

Thời gian khi cầu đá hạ xuống bờ bên kia, đến khi đầu cầu chạm vào vách núi, chỉ dài chừng mấy nhịp thở. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, trận đánh giáp lá cà trên cầu đã phân rõ sống chết.

Từ lúc Tô Vân cất bước dụ ba người kia chủ động tấn công làm lộ thân phận, đến khi ba người kia lần lượt chết đi, kỳ thật chỉ xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi đầu cầu hạ xuống mà thôi.

- Vẫn không có người nào tiếp được một kiếm này...

Sắc mặt Tô Vân đầy buồn bã, hắn thầm than một tiếng, xoay người rút trường đao rồi ra sức đâm xuống.

Trường đao cắm sâu vào bên chân tên quái nhân sừng dê cuối cùng ở bờ bên kia, đuôi của thanh đao rung lên tiếng ong ong.

Quái nhân sừng dê kia không dám động đậy chút nào.

Tô Vân cất bước xuống khỏi cầu đá rồi đi đến trước mặt người kia, cách hắn ta một thanh trường đao ở giữa.

Thiếu niên giơ tay phải lên trước mũi ngửi, mày khẽ cau lại, hắn ngửi được mùi máu tươi, hiển nhiên ban nãy có giọt máu bắn lên tay hắn.

Đó là một giọt máu trong suốt, ánh lên màu hồng ngọc, rơi trên mu bàn tay hắn.

Tô Vân giơ tay túm lấy cổ áo của tên quái nhân sừng dê, kéo sang bên này.

Quái nhân sừng dê hoảng sợ, không dám cử động.

Tô Vân lại xoa mạnh tay lên quần áo của quái nhân sừng dê để xóa đi vết máu, rồi mới thả hắn ta xuống.

- Ta là người mù, ta không muốn sau khi về người trên trấn nhìn thấy có máu trên người ta, bọn họ sẽ lo lắng.

Tô Vân không nhanh không chậm nói.

- Ta vẫn còn là một đứa trẻ, ta vẫn rất cố gắng làm một thiếu niên bình thường, ít nhất là thiếu niên bình thường trong mắt người khác. Các ngươi tới từ trong thành?

Trán của quái nhân sừng dê kia toát đầy mồ hôi lạnh, hắn ta vội vã gật đầu lia lịa.

Hắn ta bỗng chợt nhớ ra Tô Vân không nhìn thấy, bèn vội nói.

- Đúng vậy! Bọn ta tới từ thành Sóc Phương. Kỳ thật bọn ta cũng tới từ Thiên Thị viên, mấy năm trước vào thành mưu sinh, lúc nào cũng có đi quan học, học được chút bản lĩnh...

- Thảo nào.

Tô Vân chợt hiểu ra.

- Công pháp và cách vận dụng chiêu thức của các ngươi đều rất thô thiển, hiển nhiên vì các ngươi bỏ học quá sớm, không được danh sư chỉ dạy, không biết vận dụng công và pháp. Kẻ thuê các ngươi tới giết ta là người của Đồng gia?

Quái nhân sừng dê kia cười làm lành đáp.

- Đúng là Đồng gia.

- Cho các ngươi bao nhiêu tiền?

Tô Vân hỏi.

- Một trăm đồng Ngũ thù là tiền đặt cọc. Sau khi thành công sẽ cho thêm hai trăm nữa.

- Lấy ra đây.

Quái nhân sừng dê kia móc ra một túi tiền nhỏ. Tô Vân nhận lấy rồi đếm.

- Thừa rồi.

Hắn lấy ra mười đồng Ngũ thù trả lại cho quái nhân sừng dê.

- Đồng gia dùng số tiền này thuê các người giết ta, tiền thuộc về ta, đây là công bằng, không tính là ta cướp các ngươi. Nhiều hơn thì ta không cần. Hai trăm Ngũ thù còn lại, ta sẽ tự mình đến cửa bái phỏng Đồng gia, tự mình đòi.

Hắn cất túi tiền đi, quay người đi về phía Thiên Môn trấn.

Quái nhân sừng dê kia ngẩn ra, nắm chặt số đồng Ngũ thù trong lòng bàn tay, đột nhiên kêu to.

- Ngươi nhìn thấy bọn ta như thế nào?

Tô Vân không hề dừng bước lại, giọng nói truyền đến.

- Phía đông cầu cân không có Lý gia trang, cũng không có họ Lý. Ta tới cầu cân này quá nhiều lần, biết cầu này cần bao nhiêu người mới đè đầu cầu xuống. Ta đi đến chính giữa cầu đã biết trên cầu không chỉ có hai người.

Giọng hắn xa dần.

- Điều quan trọng hơn là, ta nhìn đồ không bằng mắt. Các ngươi dù che giấu rất tốt, nhưng khí huyết vẫn còn lưu động, hơn nữa lại học cùng một loại công pháp, bởi vậy ta có thể phát hiện các ngươi, nhìn thấu các ngươi. Các ngươi để lộ quá nhiều sơ hở.

- Quá nhiều sơ hở?

Quái nhân sừng dê lẩm bẩm.

- Xưa nay bọn ta chưa thất thủ bao giờ, nhưng hiện giờ lại mất đi ba cao thủ chỉ trong thời gian ngắn... Tên nhóc người mù này thật sự bị mù sao? Hắn còn là một đứa trẻ? Quái vật! Hắn là quái vật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK