Đúng là chán sống rồi!
Ngay cả nhà họ Tiêu bọn họ cũng không có can đảm đó. Hai cái thứ ngớ ngẩn này đúng là muốn chết rồi!
Sau đó, Tiêu Quang Tuấn bước nhanh tới.
“Cộp cộp cộp…”
Tiếng giày vững vàng nện xuống đất, nghe như tiếng chùy đang gõ vào lòng mọi người.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy Tiêu Quang Tuấn như một vị vua đang nhìn xuống thiên hạ, ai nấy đều phải kính sợ.
Ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Tiếp theo, anh ta nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, giọng điệu bình tĩnh, nói:
“Quỳ xuống dập đầu xin lỗi Từ Bạch Đình, sau đó, tự sát ngay ở đây, tao có thể cho mày một đặc ân, là không xử phạt người thân của mày!”
Chỉ một câu mà đã quyết định xong sống chết của một người, vô cùng ngạo mạn, dường như anh ta chính là một bậc đế vương.
Nhưng mà không dừng lại ở đó, một giây sau, anh ta đã dùng ánh mắt tràn ngập tính xâm lược để nhìn Bạch Tố Y, cười dâm đãng:
“Đêm nay, cô em tới phòng anh!”
“Nếu không thì tôi sẽ để cho đàn ông ở đây lần lượt ngủ với cô!”
Lời nói này của anh ta làm Bạch Tố Y rưng rưng muốn khóc.
Nhất là khí thế uy nghiêm trên người đối phương làm cho cô không thể khống chế được mà run rẩy, lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Mệnh lệnh!
Anh ta ra lệnh cho Lâm Thiệu Huy tự sát, ra lệnh cho Bạch Tố Y lên giường với mình. Đúng là vô cùng phách lối!
Trong nháy mắt, toàn bộ nơi này đều vang lên tiếng cười hả hê, trên mặt ai nấy đều có vẻ vô cùng dữ tợn.
Lần này, coi như có là Đại La Kim Tiên chuyển thế cũng không thể cứu nổi Lâm Thiệu Huy!
Anh chết chắc!
Đó là điều không thể nghi ngờ!
Bởi vì, Tiêu Quang Tuấn không khác gì biểu tượng của quyền lực tối cao.
“Ha ha, Bạch Tố Y, đây chính là món quà tôi chuẩn bị cho cô. Cô thích không?”
Ôn Nhã Như cười, cậu chủ Tuấn đã đến, cô ta cũng không cần che giấu suy nghĩ độc ác của mình nữa!
Bởi vì Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y coi như đã xong đời rồi.
“Thằng nhãi này, mày điếc à? Mau quỳ xuống dập đầu với tao đi, rồi mày có thể chết!”
Từ Bạch Đình cười ha ha, vô cùng đắc ý.
Thế nhưng Lâm Thiệu Huy lại chẳng hề nhúc nhích, dường như không để lời Tiêu Quang Tuấn nói vào tai.
Cái gì?
Ai nấy đều kinh hãi, thằng nhãi này lại dám không thèm nghe lời cậu Tuấn ư?
Đúng là gan to bằng trời!
Ngay lập tức bọn họ đều cười lạnh, trong giây lát đã hiểu ra.
Chẳng lẽ thằng nhãi này còn muốn chống lại cả Tiêu Quang Tuấn ư?
Nó cho rằng đối đầu với cậu Tuấn thì mình còn đường sống sao?
Đúng là ngây thơ!
Nhìn thấy vậy, gương mặt tuấn tú của Tiêu Quang Tuấn cũng nhăn lại vì tức giận:
“Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy à?”
Cuối cùng Lâm Thiệu Huy cũng có phản ứng, anh quay đầu nhìn Tiêu Quang Tuấn:
“Tốt nhất là bây giờ cậu nên ngậm miệng lại, nếu không thì tôi khiến cậu cũng phải chết ở đây.”
Lời Lâm Thiệu Huy nói vang vọng cả sảnh lớn, khiến bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Đám người Ôn Nhã Như đã hoàn toàn đông cứng lại.
Hai mắt bọn họ trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, không thể tin vào mắt mình!
Đồ điên!
Đây là một tên điên không cần mạng!
Anh dám uy hiếp cả Tiêu Quang Tuấn, bảo anh ta phải ngậm miệng ư?
Không thể nào!
Không thể tin nổi!
Ánh mắt mọi người nhìn Lâm Thiệu Huy như gặp phải quỷ. Thậm chí, bọn họ còn đang nghi ngờ, không biết mình có nghe nhầm cái gì không.
Ngay cả Tiêu Quang Tuấn cũng hơi sững sờ, dường như cũng nghĩ mình đang nghe nhầm.
Anh ta hỏi lại một lần nữa: “Mày vừa nói cái gì?”
“Ngậm miệng! Nếu không thì chết!”
Lâm Thiệu Huy lặp lại một lần nữa.
Trời ạ!
Sau khi được xác nhận lại một lần nữa, bầu không khí của buổi lễ đính hôn dường như nổ tung!
Quá ngu xuẩn!
Rõ ràng chỉ cần một mình mình tự sát là được, nhưng bây giờ lại làm liên lụy đến cả người nhà mình phải chết theo. Thằng nhãi này đúng là sao chổi, là tai họa!
“Được được được!”
Vẻ mặt Tiêu Quang Tuấn âm u, gật đầu nói liền mấy tiếng. Lúc này, trong mắt anh ta chỉ còn lại sự tức giận và độc ác:
“Tao đã cho mày một cơ hội, nhưng mày không biết trân trọng, như vậy thì ngày hôm nay, tao muốn cả nhà mày phải chết!”