“Vừa nhìn đã biết là kẻ rỗng tuếch, bên ngoài trông có vẻ ngon nghẻ nhưng bên trong thực chất lại là một kẻ vô dụng.”
“Mẹ nó, nhìn đi anh em của anh ta không chịu được ngáng chân gã kìa, ha ha ha!”
Đám người xung quanh cười chế giễu làm Võ Đông Anh càng thêm tức giận, anh ta nhấc chân định đá về phía Lâm Thiệu Huy.
Gã đánh quyền anh đúng lúc đó cũng vung nắm đấm đánh về phía Lâm Thiệu Huy.
Hai người cùng ép từ hai bên, nếu đổi là người khác, cho dù là cao thủ thật sự thì ít nhất cũng bị một trong hai người đó đánh trúng.
Lâm Thiệu Huy giống như ma quỷ, vụt một cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Võ Đông Anh và gã đánh quyền anh chỉ thấy mắt mình hoa đi, đối tượng tấn công thoắt cái không thấy đâu, hai người bọn chúng suýt chút nữa đã va vào nhau.
Gã đánh quyền anh chửi bới: “Mẹ nó, thằng nhãi kia đi đâu rồi?”
Võ Đông Anh đột nhiên phát hiện ra Lâm Thiệu Huy đang nheo mắt đứng cười sau lưng gã đánh quyền anh.
“Anh, đằng sau anh!”
Võ Đông Anh chưa kịp nói xong, nắm đấm của Lâm Thiệu Huy đã giáng xuống huyệt thái dương của gã kia.
Gã đánh quyền anh to cao lực lưỡng kia xoay vòng quanh rồi ngã phịch ra đất, hoàn toàn không còn sức chiến đấu.
Anh ta ngã ra đất tạo thành một tiếng “phịch”, bụi đất ở bên dưới cũng bay lên.
Lâm Thiệu Huy đứng vững như một chiến thần, anh ngoắc tay về phía Võ Đông Anh cười lạnh.
“Võ Đông Anh, đến lượt cậu rồi đấy!”
Tia máy vằn đỏ trong mắt của Lâm Thiệu Huy khiến Võ Đông Anh không rét mà run.
Võ Đông Anh không quan tâm gì tới chuyện đập chậu cướp hoa nữa, anh ta cúi người đỡ gã đánh quyền anh dậy rồi chui tọt vào trong xe.
Đại sư võ thuật Mã Bảo Viên cũng chui vào trong theo.
Võ Đông Anh lái xe, cả đám biến mất không còn tăm hơi.
“Này cậu Đông Anh, cậu cứ thế chạy trốn sao?” Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh hét lên.
Nhìn thấy anh một mình có thể đánh lại được bốn người, những người xung quanh đều nhìn anh bằng một ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Từ Hữu Dung vội vàng chạy tới kéo tay Lâm Thiệu Huy, quan sát người anh một lượt từ trên xuống dưới.
“Lâm Thiệu Huy, anh không sao chứ, anh không bị thương chứ?”
Lâm Thiệu Huy xua tay cười ha ha: “Cô nghĩ đại tông sư là bùn nặn thành sao, làm sao có thể dễ dàng bị thương như thế được?”
Từ Hữu Dung nhìn sang bốn phía xung quanh, mọi người vẫn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía họ. Cô thấp giọng nói với Lâm Thiệu Huy.
“Lâm Thiệu Huy, anh cần gì phải tức giận với một tên ngu dốt? Như thế không phải là tổn hại đến thân phận đại tông sư của anh sao?”
Lâm Thiệu Huy nhìn Từ Hữu Dung rồi cười:
“Nếu tôi không làm thế, Võ Đông Anh nhất định sẽ còn bám lấy cô. Tôi chỉ có thể đánh cho anh ta sợ, làm cho anh ta phục mới được.”
Nghe vậy!
Từ Hữu Dung ngây người ra, sau đó một cảm giác xúc động dâng lên trong lòng cô.
Về lại biệt thự, Võ Đông Anh liên tiếp đã vỡ mấy chiếc ly nhập khẩu.
Còn bốn cao thủ kia ngồi ở chiếc sofa bên cạnh, tức giận nhìn Võ Đông Anh trút giận.
Giúp việc trong nhà run rẩy đi vào phòng khách thu dọn mảnh vỡ thủy tinh.
Võ Đông Anh lại cầm lên một chiếc ly thủy tinh khác, đang định đập xuống. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Thì người giúp việc đứng bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
“Cậu chủ, chiếc ly đó rất đắt, bà chủ nhờ bạn mua nó từ châu Âu về, một chiếc có giá 20 euro…”
Nếu không ngăn cản cứ để Võ Đông Anh đập phá, ông chủ mà biết được thì cô giúp việc kia cũng sẽ bị quở trách.
“Mẹ nó, tôi muốn đập thì cứ đập đấy.” Võ Đông Anh chửi mắng: “Một giúp việc như cô định quản lý tôi sao, tôi cứ đập đấy.”
Võ Đông Anh giơ chiếc ly lên cao, nhưng nghĩ đến chuyện lại bị ông già trách mắng thì lại ngồi phịch xuống chiếc sofa bên cạnh.
Anh ta tiện tay vứt chiếc ly xuống, chiếc ly lăn lóc trên bàn trà.
Người giúp việc vội vàng chạy lên phía trước, đưa tay dựng thẳng chiếc ly lại.
Võ Đông Anh không cam tâm chửi mắng: “Gã Võ Đông Anh kia không chỉ là thần y mà không ngờ còn khó đối phó như vậy. Mấy người chúng ta đều không làm gì được gã.”
Mã Bảo Viên tức giận trách móc gã đánh quyền anh ngồi bên cạnh.
“Tôi thật sự không hiểu. Mọi người đều được cậu Đông Anh mời tới để đối phó với tên bỏ đi kia. Sao cậu có thể ra tay với tôi?”