Áp lực mà bầu không khí mang lại vô cùng nặng nề.
Hầu như trong tòa nhà, mọi nhân viên của Bạch Lạc đều tỏ ra lo lắng, như thể trời sắp sụp xuống đến nơi.
Họ gần như biết rằng tổng giám đốc Bạch Tố Y đã cầm hợp đồng chuyển nhượng của Bạch Lạc đi và chuẩn bị đưa nó cho nhà họ Bạch ở Nam Lộc để cứu Chủ tịch Lâm Thiệu Huy.
Điều này có nghĩa là Bạch Lạc sắp có sự thay đổi.
Nhưng mà, khi tâm trạng của mọi người đang ở mức thấp nhất.
Một giọng nói điên cuồng, ngang ngược vang lên:
"Hahaha... các nhân viên của Bạch Lạc, tôi khuyên các người mau chóng ra đường tự mưu sinh đi! Chủ tịch Lâm Thiệu Huy của các người đã hoàn toàn xong đời rồi, còn có tổng giám đốc Bạch Tố Y của các người nữa, e là cũng không về được đâu."
Trịnh Thiên Hạo tràn đầy sắc xuân, thần thái tràn đầy.
Anh ta dường như đã trút hết được sự sỉ nhục mà anh ta đã nhận từ Lâm Thiệu Huy trước đó, đứng giữa tòa nhà mà hét lên.
Khi nghe thấy điều này.
Khuôn mặt của Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân xám xịt như tro tàn.
“Bạch Tuấn Sơn, chúng ta phải làm sao? Làm sao bây giờ?” Đôi mắt của Thẩm Ngọc Trân lúc này đã đỏ và sưng lên, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống.
Bà ấy lo lắng cho Bạch Tố Y và càng lo lắng hơn cho Lâm Thiệu Huy.
Với lòng căm thù mà nhà họ Bạch ở Nam Lộc với Lâm Thiệu Huy, tên Bạch Hổ kia nhất định sẽ băm Lâm Thiệu Huy thành ngàn mảnh.
Không chỉ có Thẩm Ngọc Trân.
Sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn ở bên cạnh cũng xấu đến cực điểm, nghĩ đến bộ dạng khủng hiếp của quân đoàn Bạch Hổ, khóe miệng không khỏi trào ra một tia chua xót:
"Haiz, Bạch Tố Y nhất định sẽ đồng sinh cộng tử với Lâm Thiệu Huy. Nếu vợ chồng chúng nó chết, vợ chồng chúng ta sống còn có ích lợi gì nữa?"
"Hay là chúng ta cùng đi theo với chúng nó thôi!"
Hả?
Nghe vậy, Thẩm Ngọc Trân hơi sửng sốt:
"Ý của ông là, chúng ta cũng đi tới doanh trại của quân đoàn Bạch Hổ?"
"Đúng vậy!"
Trong mắt Bạch Tuấn Sơn hiện lên ý chí kiên cường và quyết tâm:
"Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy đều là con của chúng ta, bọn chúng sắp chết, sao chúng ta có thể sống được chứ?"
Một câu nói cũng đủ khiến Thẩm Ngọc Trân ngừng khóc.
"Được rồi! Nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ cùng Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y cùng đi vào chỗ chết!"
Nói xong, Thẩm Ngọc Trân lập tức cùng Bạch Tuấn Sơn đứng lên, muốn đi ra ngoài, hướng tới doanh trại của quân đoàn Bạch Hổ.
Nhìn thấy cảnh này, tên tiểu thịt tươi Trịnh Thiên Hạo vội vã chạy tới ngăn cản họ lại:
"Các người không thể đi!"
Cái gì?
Nhìn thấy Trịnh Thiên Hạo, sắc mặt của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn lập tức trở nên xấu xí.
“Tại sao?” Bạch Tuấn Sơn rõ ràng đã nghe thấy mối hận thù giữa Lâm Thiệu Huy và Trịnh Thiên Hạo.
Tên này chặn đường hai người họ, rõ ràng là có ý đồ xấu.
"Này… ông Bạch Tuấn Sơn, con rể và con gái của ông đều đã đi đến doanh trại, tôi sợ cả đời này họ sẽ không bao giờ trở lại được! Đương nhiên ông không thể rời đi, bằng không khi nhà họ Bạch ở Nam Lộc tới tiếp quản thì ai sẽ chịu trách nhiệm?"
"Tôi còn định bụng giao vợ chồng hai người cho nhà họ Bạch ở Nam Lộc đấy!"
Lời nói của Trịnh Thiên Hạo tràn đầy vẻ hằn học.
Và câu nói này đã khiến sắc mặt của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn thay đổi.
"Trịnh Thiên Hạo, cậu… cậu thật quá đáng!"
Sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn xám xịt như tro tàn.
Ông ấy có nằm mơ cũng không ngờ rằng là người của công chúng, Trịnh Thiên Hạo này lại trơ trẽn như vậy, dù có thù hận sâu nặng với con rể Lâm Thiệu Huy, nhưng sống chết của Lâm Thiệu Huy bây giờ cũng không rõ, vợ chồng ông ấy chỉ muốn đồng cam cộng khổ với Lâm Thiệu Huy, thế mà tên này lại ra tay ngăn cản.
"Quá đáng?"
Khi Trịnh Thiên Hạo nghe thấy điều này, nụ cười toe toét trên mặt anh ta ngày càng đậm:
"Con rể Lâm Thiệu Huy của ông mới quá đáng đấy! Anh ta làm nhục tôi, đánh tôi, suýt chút nữa làm hại tôi bị phong sát. Anh ta… đáng chết!"
Ầm!
Lời nói của Trịnh Thiên Hạo vô cùng độc ác.
Và câu nói này khiến vợ chồng Bạch Tuấn Sơn xanh mặt vì tức giận.
Chỉ là khi hai vợ chồng bọn họ muốn tiếp tục chửi bới.
Bịch bịch bịch.
Có những tiếng bước chân dồn dập, khiến ai cũng phải sững sờ.
Và dưới con mắt nghi ngờ của mọi người.
Một nhóm người đang đi đến.
Người đứng đầu hóa ra là Bạch Đình Xuyên cùng với đám người Bạch Chí Phàm.