“Tôi không sai, sao phải xin lỗi chứ?”
Từ Hữu Dung tức giận giậm chân, sao tên này lại ngu xuẩn như vậy.
Bây giờ đúng sai còn quan trọng sao?
Mấu chốt là Lâm Thiệu Huy không nên đánh người, khiến tập đoàn của bọn họ sắp phải chịu tổn thất lớn rồi, thế mà lúc này Lâm Thiệu Huy còn quan tâm đúng sai nữa hả?
Quá ngây thơ rồi đó!
Không biết nhìn đại cục gì cả!
Trẻ con mới cần phân phải trái đúng sai, trong thế giới của người trưởng thành thì chỉ có tiền tài và lợi ích.
Lúc ấy, Âu Dương Thanh Phi tức giận triệt để rồi, cô ta kéo tay Vạn Mỹ Lệ, ném cho bà ta ánh mắt căm giận.
Vạn Mỹ Lệ gật đầu, ra hiệu cho Âu Dương Thanh Phi yên tâm, sau đó lạnh lùng tiến lớn:
“Quản lý Dung, chúng tôi cực kỳ không hài lòng với thái độ của các cô thế này, nếu như các cô không thể đưa ra cách giải quyết thích hợp thì chúng tôi không thể không hủy hợp đồng! Chúng tôi sẽ truy cứu chuyện ngày hôm nay đến cùng!”
“Đến lúc đó, cô không thể trách fan hâm mộ của Âu Dương Thanh Phi không nể tình gì!”
Nhưng mà!
Lâm Thiệu Huy nghe vậy thì đột nhiên mỉm cười:
“Hoan nghênh mấy người hủy hợp đồng, các người có thể cút được rồi!”
Những lời này của Lâm Thiệu Huy dọa Từ Hữu Dung suýt chút nữa ngất luôn, cô ấy tức giận hét lên:
“Lâm Thiệu Huy, anh câm miệng lại cho tôi! Anh không nhìn lại mình đi, anh có quyền nói chuyện ở đây sao?”
Số lượng fan hâm mộ của Âu Dương Thanh Phi nhiều kinh khủng, bây giờ đã hơn ba mươi triệu người rồi, nếu như bây giờ cô ta lên một bài trên Facebook thì sự đả kích đối với tập đoàn bọn họ sẽ mang tính chất hủy diệt mất thôi!
Lâm Thiệu Huy nói xong thì phủi mông cái là hết, chẳng phải chỉ còn bọn họ xui xẻo hả?
Từ Hữu Dung không ngờ mình vừa mới nhậm chức, nhân viên của cô ấy đã gây ra rắc rối lớn thế này.
Sau đó, Từ Hữu Dung cố gắng tươi cười, năn nỉ Âu Dương Thanh Phi:
“Không biết hai vị muốn giải quyết chuyện này thế nào?”
Thấy thái độ của Từ Hữu Dung, Âu Dương Thanh Phi được nước lấn tới, hả hê nói:
“Rất đơn giản, anh ta dập đầu mấy cái xin lỗi tôi, để tôi tát trả anh ta một cái rồi các cô đuổi việc anh ta, chỉ thế thôi!”
Hả?
Từ Hữu Dung không nhịn được nhíu mày lại, cô ấy cảm thấy yêu cầu của Âu Dương Thanh Phi hơi quá đáng.
Nhưng cô ấy vẫn muốn cứu vãn chuyện này, dùng giọng điệu cầu khẩn nói:
“Cô Thanh Phi, tôi sẽ đuổi việc anh ta theo yêu cầu của cô, sau đó chi phí chữa trị vết thương của cô sẽ do tập đoàn chúng tôi phụ trách hoàn toàn, đồng thời, sẽ tăng thêm hai mươi phần trăm tiền thù lao trong hợp đồng coi như bồi thường.”
“Nhưng hai yêu cầu phía trước thì xin cô xem xét lại, được không?”
Cái gì!
Âu Dương Thanh Phi và Vạn Mỹ Lệ nổi trận lôi đình, Từ Hữu Dung chỉ vì bảo vệ một nhân viên quèn mà không ngại đắc tội bọn họ?
Vạn Mỹ Lệ chưa kịp mở miệng, Âu Dương Thanh Phi đã chua ngoa đanh đá chửi ầm ầm lên:
“Không được! Nhất định anh ta phải quỳ xuống cho tôi, nếu không thì tôi sẽ hủy hợp đồng, hơn nữa tôi sẽ nói cho fan hâm mộ của tôi biết chuyện này!”
“Để bọn họ cùng nhau lên tiếng phê bình Dược phẩm Hoa Liên của các cô, tôi nghe nói gần đây các cô có sản phẩm mới ra mắt đúng không? Nếu như bây giờ quan hệ công chúng gặp vấn đề thì e rằng tập đoàn các cô sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ đâu nhỉ?”
Thế này rõ ràng là đang uy hiếp!
Âu Dương Thanh Phi mất hết lý trí, cho dù thế nào thì cô ta cũng muốn Lâm Thiệu Huy quỳ gối xuống xin lỗi cô ta như con chó.
Không ai được phép đánh Âu Dương Thanh Phi!
Từ Hữu Dung thở dài, cô ấy biết nếu ngày hôm nay không làm Âu Dương Thanh Phi hài lòng thì sẽ không thể khiến cô ta chịu để yên được.
Cô ta quay đầu lại, trong mắt tràn ngập hận thù, dường như hận không thể cầm dao băm vằm Lâm Thiệu Huy.
“Lâm Thiệu Huy, lập tức quỳ xuống! Mau xin lỗi cô Âu Dương Thanh Phi!”
Chuyện là do tên khốn này gây ra đương nhiên phải để anh ta giải quyết.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy vẫn giữ thái độ khinh thường, cười lạnh nói:
“Tôi đã nói tôi không sai, tôi sẽ không xin lỗi.”
“Anh!”
Từ Hữu Dung tức muốn chết đi được, muốn xông lên giết Lâm Thiệu Huy cho rồi, hại bọn họ thê thảm như vậy còn dám nói mình không sai?
Lúc này, Từ Hữu Dung đã mất hết kiên nhẫn!
Cô ấy nhìn Lâm Thiệu Huy một cách lạnh lùng, hung ác nói:
“Rượu mời không uống mà cứ thích uống rượu phạt, đúng không? Đã như vậy thì anh đừng trách tôi thủ đoạn độc ác!”