Toàn trường im lặng!
Trong mắt mọi người, điều đó thật không thể tin được!
Lâm Thiệu Huy đã nói điều tương tự cách đây vài phút, nhưng họ chỉ coi đó như một trò đùa.
Nhưng vài phút sau, Diệp Thế Hào thực sự lặp lại nó một lần nữa!
Anh ta cũng cảm thấy chỉ cần một đứa con rể nhỏ có thể hạ gục một siêu đại gia đã đứng sừng sững bốn trăm năm?
Chưa kể, đằng sau nhà họ Tiêu còn có Huyết Ngục!
Điên rồi!
Diệp Thế Hào tuyệt đối điên rồi!
Anh ta là một tên ngốc giống như Lâm Thiệu Huy, nói những chuyện không đâu!
Ha ha ha!
Ngay lập tức, Tiêu Quang Tuấn cười lớn, như thể anh ta đã nghe thấy một trò đùa lớn:
“Diệp Thế Hào, trong đầu anh sạn không vậy? Anh thực sự nghĩ rằng một con kiến có thể hạ gục một con voi?“
“Nhà họ Tiêu chúng tôi đã trải qua bốn trăm năm, sóng gió lớn gì chưa từng thấy chứ? Chúng ta sẽ sợ thằng con ở rể nho nhỏ đó sao? Thật là nực cười!”
Mà Tiêu Quang Thanh cũng lạnh lùng cười lạnh, nói với vẻ khinh thường: “Bạch Tố Y xong rồi, bốn ông chủ lớn các ngươi đã trở thành chó mất chủ. Tôi khuyên các người không nên tọc mạch chuyện của người khác!”
“Bằng không, tôi đảm bảo chuyến đi Bắc Lộc lần này của các người sẽ có đi mà không có trở về!”
Sát khí mạnh mẽ hiện ra trong lời nói!
Cùng với sự khinh bỉ cao cao tại thượng!
Thấy thế thì Diệp Thế Hào và những người khác mỉm cười, ngừng phát ra âm thanh.
Tại sao phải bận tâm với một người sắp chết?
Chỉ là sự im lặng của bọn họ lúc này thì trong mắt mọi người còn lại thì đều là sợ hãi nhà họ Tiêu!
Vì vậy, Bạch Tư Yên cười đắc thắng: “Lâm Thiệu Huy, đây là người chống lưng mà anh tìm được? Tôi đã nói là anh không ra gì mà! Anh phải dựa vào vợ anh cho đến chết, làm đàn ông mà anh cứ như thế này thì thật không bằng một con chó, ha ha!”
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy không bác bỏ mà giọng điệu bình thản nói: “Tôi không rảnh bận tâm đến đám rác rưởi như các người, quỳ xuống thì còn có thể sống!”
“Nếu không thì hôm nay nhà họ Tiêu sẽ bị tiêu diệt!”
Chỉ là tất cả mọi người khi nghe thấy lời này thì đều chế nhạo, vẻ mặt cực kỳ khinh thường, ánh mắt nhìn Lâm Thiệu Huy cũng đầy vẻ cười lạnh!
Đến bây giờ còn dám mạnh miệng?
Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà!
Tên ngốc này có biết là sợ nếu phải giết nhà họ Tiêu không?
Tiêu diệt nhà họ Tiêu?
Cho dù là Bạch Tố Y đến thì cô cũng không dám nói cái này, đồ bỏ đi này dựa vào cái gì chứ?
Theo họ thì lời nói của Lâm Thiệu Huy vô cùng hài hước.
Và nghe điều này Tiêu Quang Tuấn cũng nhìn Lâm Thiệu Huy một cách không bất thiện: “Được rồi, tao muốn xem thứ rác rưởi như mày sẽ đưa nhà họ Tiểu của tao đến hồi kết như thế nào!”
“Bây giờ tao lại cho mày một cơ hội, hiện tại liền quỳ xuống lạy tao, khiến tao vui vẻ! Bằng không, tao sẽ cho mày chết!”
Có vẻ như Lâm Thiệu Huy đã là con cá nằm trên thớt của anh ta!
Hả?
Một vẻ sắc bén đột nhiên xuất hiện giữa lông mày Lâm Thiệu Huy: “Không cần một tiếng, muốn diệt trừ các người thì một phút... là đủ!”
Cái gì! Mọi người lại bị chấn động!
Trong một phút tiêu diệt một gia tộc khổng lồ tồn tại 400 năm tuổi?
Tên ngốc này có biết mình đang nói gì không?
Nhiều năm qua, vô số nhân vật cấp bá chủ muốn thay thế nhà họ Tiêu, nhưng bọn họ đều rơi dưới chân nhà họ Tiêu mà không có ngoại lệ!
Mà con rể được đưa tới cửa trước mặt nói một phút cũng đủ để làm cho vị đại gia bất tử này vĩnh viễn biến mất!
Thật là một câu chuyện hài hước!
Ngay lập tức Tiêu Quang Thanh cũng hoàn toàn phát cáu vì những lời nói ngạo mạn của Lâm Thiệu Huy.
Một khuôn mặt già nua đột nhiên trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quang Tuấn, đừng giết cậu ta! Cắt bỏ tay chân của cậu ta và nuôi cậu ta như vật nuôi. Gia đình chúng ta sẽ hành hạ cậu ta mãi mãi!”
Nghe vậy thì mọi người đều nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ thương hại!
Còn dám khoác lác!
Hiện tại đều đã như vậy rồi, không còn cách nào khác ngoài chết!
Bạch Tư Yên nhìn thấy điều này thì trong lòng cô ta tràn đầy vui sướng, dường như cô ta đã nhìn thấy bộ dạng của Lâm Thiệu Huy không còn không bằng chết nửa đời sau.
Và khi mọi người đang cười nhạo và chế giễu, Lâm Thiệu Huy trực tiếp lấy điện thoại di động ra và bấm vào một dãy số bí ẩn: “Trong vòng một phút, tôi muốn nhà họ Tiêu phá sản!”