Mọi người chỉ cảm thấy vào lúc này lời nói của Phương Thành Nghị giống như sấm sét, điên cuồng nổ tung trong đầu.
Nó khiến họ hoàn toàn hóa đá!
Bao gồm cả bà cụ nhà họ Phương, vẻ mặt của tất cả mọi người đều bị sốc và hiện lên vẻ không thể tin được.
Đầm rồng hang hổ!
Đây đúng là đầm rồng hang hổ!
Một tên mặt trắng phụ thuộc vào vợ nuôi vậy mà còn có thể xuất ra một món đồ cổ vô giá?
Hơn nữa, đây là vật ngự dụng dành cho hoàng đế!
Làm thế nào mà có thể được!
Một cái bát tồi tàn lại có xuất thân phi phàm như vậy?
Tất cả bọn họ đột nhiên cảm thấy như bị tát mạnh vào mặt, mặt đỏ tới tận mang tai, thậm chí không nói ra được thành lời.
Vừa rồi bọn họ đã cười nhạo Lâm Thiệu Huy vì cái bát vỡ này, nhưng hóa ra họ mới là một đám nực cười.
Lâm Thiệu Huy nói họ có mắt nhưng không có tròng cũng không sai!
Chỉ là Phương Thành Nghị không có thời gian để ý đến phản ứng của mọi người, cầm bức tượng đồng rồng đầy phấn khích: “Tôi nhớ lần trước chiếc bát đồng Văn Long được bán với giá cao ngất trời là 200 triệu đô?”
200 triệu đô?
Nghe đến con số kinh hoàng này, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy tim đập loạn xạ, suýt nữa ngất xỉu.
“Cách tốt nhất để nhận biết là gõ vào miệng bát, sẽ có tiếng rồng kêu!”
Nói xong, Phương Thành Nghị dùng ngón tay gõ nhẹ vào miệng bát.
Đinh!
Một âm thanh rõ ràng, giống như tiếng rồng ngâm ngay lập tức vang vọng khắp trong đại sảnh im lặng.
Mọi người có mặt đều phát điên lên!
Họ trông giống như bị giẫm lên đuôi, với vẻ mặt kinh hoàng.
Bát đồng Văn Long này hóa ra là thật!
200 triệu đô, quả là... điên rồ!
Đêm nay, tổng số quà hiện tại gộp lại cũng không đủ.
Một món quà bằng món quà của tất cả mọi người có mặt cộng lại?
Mà món quà có giá cao ngất trời này đã bị họ sỉ nhục thành rác rưởi?
Đặc biệt là nhà họ Phương!
Lúc này giống như say rượu, hoàn toàn choáng váng đầu óc.
Họ chưa từng nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy sẽ tặng một món quà vô giá như vậy, đứa con ở rể này lấy đâu ra bảo vật quý hiếm này?
Bà cụ nhà họ Chương cả người run lên, sợ hãi gần như tê liệt ngã trên mặt đất, run rẩy vươn tay ra chuẩn bị chạm vào chiếc bát bằng đồng.
Vặt ngự dụng của hoàng đế?
Đây là thứ mà có tiền cũng không mua được!
Nếu bản thân nắm được chiếc bát bằng đồng này thì chẳng phải cũng được hưởng lấy vinh quang của cấp vua chúa sao?
Nghĩ đến đây thì dục vọng chiếm hữu trong mắt bà ta càng thêm mãnh liệt!
Chiếc bát đồng này đúng là tượng trưng cho địa vị!
Chỉ là, ngay khi bà ta vừa định chạm vào thì Lâm Thiệu Huy giật lấy chiếc bát đồng: “Xin lỗi, loại ‘rác rưởi’ này không xứng với bà, vì vậy tôi sẽ mang nó đi!”
“Mày!”
Thấy thế thì bà cụ nhà họ Chương đột nhiên nổi giận, tên tiểu tử này, đây là cố ý làm nhục bà ta mà.
Nhưng ánh mắt của mọi người đều đang dồn vào đây nên bà ta cũng không dám cướp trắng trợn, chỉ có thể nhìn Lâm Thiệu Huy lấy lại bát đồng bỏ vào hộp quà.
Ngay lập tức thì trong mắt bà ta hiện lên một tia tiếc nuối.
Chỉ một chút thôi, chiếc bát đồng ngự dụng của hoàng để này sẽ trở thành vật trong túi của bà ta.
Nhưng vì có mắt nên bà ta đã chủ động buông bỏ.
200 tỷ đô!
Nếu nó được đem ra đấu giá ngay bây giờ thì chắc chắn không chỉ có cái giá này!
Lúc này, bà ta hận không thể tát vào mặt mình một cái, bà ta tự trách bản thân đã quá vội vàng nên bỏ lỡ một bảo vật quý hiếm như vậy.
“Đồ khốn nạn đều là do mày! Mày trả lại bát đồng cho tao!”
Bà cụ nhà họ Chương thẹn quá hóa giận lập tức giơ nạng đánh mạnh vào đầu Phương Lạc Nam.
Tất cả đều là do Phương Lạc Nam nói chiếc bát đồng này là đồ rác rưởi, tên khốn kiếp này đã làm nên tình trạng này!
“Bà nội, đừng đánh nữa! Con biết con sai rồi!”
Phương Lạc Nam đột nhiên kêu lên một tiếng, đầu bị đánh tét da, máu chảy ra như tên bắn ôm đầu không ngừng van xin.
Cái này không thể nào, tên đó, rõ ràng là đồ bỏ đi mà thôi, làm sao lại có được bảo vật đắt giá như vậy?
Bị bà nội đánh trước mặt bao nhiêu người như vậy quả thực là đã khiến Phương Lạc Nam sắp phát điên rồi!
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy thậm chí không thèm nhìn anh ta một cái, mang theo Phương Y Thần chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà vào lúc này có một giọng nói cực kỳ lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Đứng lại!”
Hả? Lâm Thiệu Huy quay lại và nhìn Phương Thành Nghị đang giận dữ với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Vào thời điểm này thì vẻ mặt của Phương Thành Nghị cũng không tốt lắm, ông ta cực kỳ căm ghét mà quát mắng Lâm Thiệu Huy: “Mày trộm bát đồng Văn Long này ở đâu?”