Mục lục
Ma Vương siêu cường của thế giới hắc ám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiệt chủng?



Nghe được hai chữ vô cùng chói tai này, sắc mặt Lâm Thiệu Huy lập tức tối sầm lại.



Anh không thể nào ngờ được rằng, vừa mới gặp lại nhà họ Tống đã phải chịu sự làm nhục và khinh bỉ như thế này rồi.



“Ánh mắt đó của cậu là như thế nào vậy? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cậu không phải là một nghiệt chủng sao?"



Mặt Tống Tĩnh Đằng tràn đầy vẻ khinh bỉ nói: “Sao thế? Sau khi bị nhà họ Lâm vứt bỏ thì lại muốn đến nịnh nọt nhà họ Tống chúng tôi sao? Đừng có mà nằm mơ nhé.”



“Con đàn bà hèn hạ Tống Dao đó đúng là không biết xấu hổ. Có thai trước khi cưới còn không chịu phá bỏ đứa nghiệt chủng như cậu, khiến cho mặt mũi của nhà họ Tống chúng tôi mất sạch. Đúng là đáng chết hàng nghìn hàng vạn lần mà.”



“Oanh!”



Lâm Thiệu Huy hoàn toàn nổi giận, trong mắt anh đột nhiên hiện lên ý muốn giết người đầy kinh hãi.



Rồi sau đó, anh giận dữ, dơ chân ra đạp một đạp.



“Phanh!”



Ngay lập tức, Tống Tĩnh Đằng bị bắn ra, sau đó nặng nề ngã uỵch xuống đất, hộc máu tại chỗ.



Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy hộ ra vẻ hung ác, nhìn chằm chằm vào đối phương nói: “Ông tự coi mình là cái gì chứ? Dám hạ nhục cả mẹ của tôi cơ à.”



Đây chính là chiếc vẩy ngược của anh, người chạm phải ắt sẽ phải nhận lấy cái chết.



Không ai được phép hạ nhục, nói rằng mẹ anh vì cứu anh nên mới phải chết trước mặt của anh.



"Lâm Thiệu Huy đừng mà."



Bạch Tố Y vội vàng nắm lấy cánh tay của Lâm Thiệu Huy. Không ngờ rằng, lần đầu tiên anh tới nhà đã xích mích với nhà họ Tống.



Nhưng mà cô không biết, nếu như Lâm Thiệu Huy không hạ thủ lưu tình thì một đạp vừa nãy cũng đủ để đòi mạng của Tống Tĩnh Đằng.



“Cậu... Cậu dám đánh tôi sao? Cái tên nghiệt chủng này mà lại dám đánh tôi đấy?”



Tống Tĩnh Đằng kêu gào như sấm rền. Từ trước tới nay, chưa từng có một ai dám ra tay với anh ta.



“Cậu cứ chờ đó, nhất định tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”



Tống Tĩnh Đằng gầm thét, trong mắt tràn đầy sự oán hận, định gọi người quây lại đánh Lâm Thiệu Huy.



Nhưng đúng vào lúc nào, một đám cậu ấm nhà giàu từ bên ngoài đi vào.



“Anh Đằng, sao thế?”



Tống Tĩnh Đằng lập tức lửa giận đùng đùng nói: “Đây chính là nghiệt chủng do Tống Dao sinh ra. Cậu ta lại dám đánh tôi, mấy người thay tôi dạy dỗ cậu ta một trận đi. Bây giờ, tôi còn có việc bận, không có thời gian xử lý cậu ta.”



“Anh Đằng yên tâm, thằng nhóc này mà rơi vào tay chúng tôi thì chúng tôi nhất định sẽ khiến cho cậu ta sống không bằng chết.”



Một tên mập mạp đi ra rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, không hề có ý tốt: “Nhóc con, rơi vào tay của tôi rồi thì coi như hôm nay cậu xui xẻo. Nếu như không nay cậu không bị đứt chân thì đừng mong rời khỏi đây.”



Lúc này, ánh mắt tàn nhẫn của Tống Tĩnh Đằng nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy rồi sau đó lại nhìn bty ở bên cạnh, cười dâm đãng: “Gãy chân thôi thì chưa đủ, tôi muốn cậu ta phải chết.”



“Chừa cô em xinh đẹp này lại cho tôi, tôi phải từ từ hưởng thụ cô em này.”



Mặt Tống Tĩnh Đằng đầy ác độc nói, anh ta chưa từng gặp một người con gái nào xinh đẹp như vậy.



Nếu như không vui đùa một chút thì quả thật là đáng tiếc mà.



Sau đó Tống Tĩnh Đằng vội rời đi. Anh ta vô cùng lo lắng đi tìm kiếm vua đầu bếp nổi danh nhưng lại cũng không dám thờ ơ với thần y Lâm ở bên kia.



Sau đó, mấy cậu ấm con nhà giàu đó chẳng hề có ý tốt, vậy quanh Lâm Thiệu Huy.



Trên mặt cười toe toét: “Nhóc con, chắc hẳn là cậu đã biết, chúng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai người rồi chứ?”



Lâm Thiệu Huy vô cùng chán ghét, nhìn bọn họ một cái rồi lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì mau cút đi cho tôi.”



“Đệch mẹ. Mày đang nói chuyện với ông mày thế đấy à?”



Mao Tiểu Bảo trợn tròn mắt nhìn Lâm Thiệu Huy đầy căm phẫn.



Cái thằng chó má này, nhìn thấy bọn họ đông người như vậy mà vẫn dám huênh hoang sao?



“Các anh em, trói thằng nhóc này lại cho tôi, đưa cậu ta đến chỗ không người rồi từ từ dạy dỗ.”



Mấy cậu ấm lấy ra những cây gậy gộc từ trong cốp xe của mình ra, rồi sau đó cười đểu nói: “Nhóc con, mày muốn tự mình đi cùng bọn tao, hay là muốn bọn tao đánh cho mày tàn phế rồi sau đó kéo mày đi?”



Dáng vẻ của Lâm Thiệu Huy rất chắc chắn.



“Được, tôi đi với các anh.”



Lâm Thiệu Huy mỉm cười. Nếu như đối phương đã muốn tự tìm cái chết thì anh không có lý do gì phải từ chối cả, không phải như vậy sao?



Sau đó, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y bị bọn họ đưa thẳng lên xe.



Cảnh này khiến cho đám người của Mao Tiểu Bảo vô cùng bối rối, thằng nhóc này lại nghe lời thật sao?



Thậm chí là cả sự phản kháng cơ bản nhất cũng không có, lập tức đưa tay chịu trói?



Sau đó, ba người bọn họ cười ha hả. Vậy càng tốt, bớt được một chuyện. Đến chỗ đó rồi, bọn họ sẽ lập tức đào hố, chôn sống Lâm Thiệu Huy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK