"Ông đừng nghĩ rằng tôi không biết ông đang nghĩ gì, các người đố kỵ Hữu Dung nhà chúng tôi được gả đến chỗ tốt nên mới cố ý giở trò xấu, để đồ ăn hại này gây sự, tôi sẽ không để cho các người được như ý!
Nghe vậy, mấy người Bạch Tuấn Sơn lắc đầu bất lực,
Từ Đức Tường cũng bực tức tới giậm chân, từ khi còn trẻ ông ta đã chịu không ít đau khổ vì tính tình của vợ.
Ông ta chỉ có thể đứng tại chỗ tức giận chỉ tay vào Vương Diễm Lệ, nói không nên lời.
"Bà... Bà cố tình gây sự!"
Vương Diễm Lệ đi tới giơ tay lên giống như muốn đánh:
"Này, tôi cho ông mặt mũi lại còn nói tôi cố tình gây sự, đúng là tôi vô lý quậy phá đấy, ông làm gì được!"
"Tôi... tôi mặc kệ bà!"
Từ Đức Tường giậm chân tức giận, quay người đi đến ghế salon ngôi xuống, giận dỗi nhìn qua bên này.
Lâm Thiệu Huy lại nhếch miệng cười một tiếng, nói với Từ Đức Tường.
"Chú, Chú không cần tức giận với cô, cô lớn tuổi rồi nên dễ dàng tức giận, dù sao cũng đã đến tuổi mãn kinh. Cháu là con cháu trong nhà, sẽ thông con mẹ nó cảm mà.
Đây gọi là hội chứng mãn kinh, biểu hiện của hội chứng này giống với Vương Diễm Lệ.
Lâm Thiệu Huy nói như vậy, ý bảo Vương Diễm Lệ đã đến tuổi mãn kinh nên nóng nảy điên cuồng.
Anh ta cũng đồng cảm với bố vợ, phải chịu đựng Vương Diễm Lệ chửi rủa và bạo lực nhiều năm như vậy.
Dù Vương Diễm Lệ không được học nhiều, cũng nghe ra trong lời này có gì đó không đúng.
"Cái thằng ăn hại chết tiệt này, mày nói tao già rồi không tích sự, đúng không? Mày đang rủa tao nhanh chết đi!
Vừa nói, bà ta vừa giơ tay lên muốn đánh Lâm Thiệu Huy một lần nữa.
Lâm Thiệu Huy lạnh mắt nhìn sang bên cạnh Vương Diễm Lệ, không trốn tránh.
"Cái thằng rác rưởi này, còn dám trừng mắt với tao!" Vương Diễm Lệ trừng mắt nói, "Tao đánh chết mày!"
Bà ta phất tay hung hăng đánh xuống, nhưng lúc bàn tay sắp chạm mặt Lâm Thiệu Huy thì đột nhiên cổ tay bị ai đó bắt lấy.
Vương Diễm Lệ quay đầu nhìn, thấy là con gái mình - Hữu Dung - liền mắng:
"Con bé đáng chết này, bỏ tay tao ra, xem hôm nay tao có đánh chết nó không"
"Mẹ! Đủ rồi!" Hai mắt từ Hữu Dung rưng rưng, tức giận hất tay Vương Diễm Lệ, "Lâm Thiệu Huy có lỗi gì với Mẹ à? Trước đây Mẹ thường xuyên nhục nhã, đánh anh ấy, anh ấy đều nhịn, sao giờ Mẹ còn làm thế này?"
"Anh ấy không làm gì có lỗi với Mẹ, sao Mẹ cứ phải hung hăng hăm dọa anh ấy thế?
"Ai nói nó không làm gì tao? Nó đuổi hai đứa con rể tương lai của tao đi chẳng lẽ không tính à?
Vương Diễm Lệ ưỡn cổ tức giận nói:
"Làm sao? Giờ lời nói của tao trong cái nhà này không được tính à? Tao muốn dạy dỗ nó một chút, để về sau nó không dám xen vào việc của người khác!"
"Lâm Thiệu Huy cứu được bà, Mẹ lại cứ trách móc anh ấy, Mẹ có chút lương tâm nào không? Mẹ muốn người khác nói chúng ta ăn cháo đá bát à?
"Đó là viên thuốc trị giá vài trăm triệu, anh ấy nói cho là cho ngay, chẳng lẽ Mẹ không cảm thấy bản thân đuối lý à?
Từ Hữu Dung chất vấn.
Lần này thật sự đâm trúng chỗ đau của Vương Diễm Lệ.
Lập tức, bà ta hạ thanh âm xuống rất nhiều, ăn vạ nói:
"Nó là con rể của nhà họ Bạch, nhà họ Bạch nợ nhà chúng ta ơn cứu mạng, cho nhà chúng ta ít tiền là chuyện đương nhiên. Nó lấy tư cách gì đòi công lao?"
Từ Hữu Dung tức giận lớn tiếng nói: "Mẹ muốn đánh Lâm Thiệu Huy à? Vậy Mẹ trả lại tiền thuốc cho anh ấy đi! Như vậy là sạch sẽ ân tình, Mẹ có thể đánh anh ấy ngay lập tức."
Vương Diễm Lệ thẹn quá hóa giận nói:
"Tao không trả, thuốc kia không phải cho tao, liên quan gì đến tao!"
Từ Đức Tường ngồi một bên xem không được nữa, đứng lên chỉ vào bà ta:
"Vương Diễm Lệ, bà có còn là người hay không? Lời như vậy bà cũng nói ra được?