"Anh.....anh muốn làm gì?"
Vương Chí Quân toàn thân run rẩy, vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, bộ dạng kinh hãi như muốn chết đứng tại chỗ.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại chẳng mảy may để ý đến, cứ như thể là chưa có chuyện gì xảy ra, rồi cười lạnh mà nói:
"Tôi đã nói, mời các người ăn cái gì!"
Ăn cái gì?
Ba người sững sờ nhìn Lâm Thiệu Huy.
Mà Vương Diễm Lệ cũng sợ hãi mà hỏi:
"Ăn cái gì chứ?"
Bầu không khí trong nháy mắt bỗng trở nên yên lặng đến tuyệt đối!
Sau đó, Lâm Thiệu Huy đột nhiên dữ tợn quát lên một tiếng lớn:
"Ăn canh hạt sen!"
Chẳng biết là từ lúc nào trong tay của Lâm Thiệu Huy đã cầm một khẩu súng ngắn, trực tiếp nhắm ngay vào Vương Chí Quân mà bóp cò!
'Pằng'!
Vương Chí Quân kêu lên thảm thiết một tiếng, theo tiếng súng lập tức ngã xuống đất, cả người tuôn đầy máu tươi!
Đùi phải của anh ta, trực tiếp bị bắn xuyên thủng!
Máu tươi tựa như thác đổ mà chảy xuống!
Nhìn cảnh tượng này không khỏi sởn cả tóc gáy!
Mà ngay lúc này, Vương Diễm lệ cùng Vương Hữu Tài đều bị dọa đến tê cứng, cả người điên cuồng run rẩy!
Nghiêm túc!
Tên này thực sự là đang nghiêm túc!
Anh ta thật sự đã lên kế hoạch để giết tất cả bọn họ.
Lúc này bọn họ mới ý thức được, mình xong đời rồi, thằng nhóc này điên mất rồi, tên này đây là đang muốn giết người diệt khẩu!
Tất cả đều tại bọn họ quá tham lam, nên mới chọc giận đến anh ta!
Trong nháy mắt từng giọt từng giọt máu của Vương Chí Quân chảy khắp mặt đất, Vương Diễm Lệ cùng Vương Hữu Tài hai người đã ý thức được ngày đó cuối cùng cũng đã tới ngày chết của bọn họ đã tới.
“Á!”
Vương Chí Quân đau đớn hét lên một cách vô cùng thảm thiết như mấy con heo bị thọc tiết.
Quá kinh hoàng!
Chỉ là, Lâm Thiệu Huy lại vờ như không thấy!
Đồng thời!
Cửa lớn mở ra, một đám quân đội xông vào, tất cả đều là súng thật đạn thật, trong nháy mắt đã bao vây toàn bộ bọn họ.
Vương Diễm Lệ cùng với những người khác chết lặng tại chỗ!
Tại sao ở đây lại có thể có nhiều quân đội đến như vậy chứ?
Vừa rồi lúc bọn họ vừa tới đây rõ ràng là không có ai hết cơ mà!
Nhưng lúc này, bọn họ cũng chẳng còn nhiều thời gian để bận tâm những thứ khác nữa, họ vội vàng chạy đến cầu cứu đám quân đội.
Quân gia xin các cậu hãy nhanh cứu lấy chúng tôi, tên khốn này hắn là đang cố ý gây thương tích cho người khác, đây chính là tội lớn, xin các cậu hãy mau bắt hắn lại!
"Đúng đúng đúng, anh ta đã bắn bị thương con trai của tôi, xin các anh hãy mau bắt hắn lại! Đừng để hắn trốn thoát!"
Chỉ là!
Đám quân đội lại chẳng thèm quan tâm đến bọn họ đến cả liếc một cái cũng không thèm, mà cứ thẳng tiến đi về phía của Lâm Thiệu Huy.
Sau đó đám quân đội cúi mình chào Lâm Thiệu Huy:
"Báo cáo Tướng Huy, khách sạn này đều đã bị người của chúng ta bao vây bốn phía!"
'Đùng'!
Bọn người Vương Diễm Lệ nghe nói như vậy, đối với họ mà nói như sét đánh ngang tai, đầu óc họ như muốn nổ tung ngay tại thời điểm đó.
Bọn họ vừa nghe được cái gì chứ?
Tướng Huy?
Lâm Thiệu Huy, là Tướng Huy?
Một trong tứ đại quân của Hoa Hạ?
Cái con mẹ nó, nói đùa chúng ta chắc!
Một người là đại nhân vật cao cao tại thượng có tầm ảnh hưởng với đất nước, một người là con rể rẻ mọn như cỏ rác!
Hai người này sao có thể là cùng một người được chứ?
Ngu xuẩn!
Ba người bọn họ ngay lúc này, không cách nào tin vào đôi tai của mình.
Chỉ vì tất cả mọi thứ trước mắt, quá đỗi kinh khủng.
Những thứ đó khiến bọn họ không ngừng hoài nghi liệu bản thân có phải là đang nằm mơ!
Thế giới quan của bọn họ sụp đổ hoàn toàn, họ không còn tin vào bất kì thứ gì họ nhìn thấy nữa, có nằm mơ họ cũng không thể nào ngờ rằng Lâm Thiệu Huy lại có thân thế khủng khiếp đến như vậy!
Tướng Huy?
Đây chính là đại nhân vật nắm giữ binh quyền một phương đấy!
Trong đầu ba người bọn họ không ngừng xuất hiện lên những lời cảnh cáo trước đó, vậy mà trước đó lại không ai trong số bọn họ từng quan tâm đến chúng.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ đã thực sự hối hận rồi!
Không một ai có thể nghĩ tới nhân quả báo ứng lại đến nhanh như vậy!
Nhanh đến mức, trong phút chốc họ không cách nào có thể chuẩn bị được tâm lý!
Đường đường là Tướng Huy mà bọn họ lại dám dọa nạt?
Đây là hóa điên rồi sao?
Chuyện này thật sự quá điên rồ?
Trước đây, là Lâm Thiệu Huy có lòng từ bi, nên mới không muốn so đo với bọn họ!
Bọn người Vương Chí Quân cùng Vương Diễm Lệ lúc này toàn thân không cách nào khống chế mà liên tục run rẩy.
Nhất là Vương Chí Quân!
Cậu ta không cách nào kiềm chế đến nỗi tè cả ra quần!
Bởi vì cậu ta đã sớm biết, cậu ta chết là cái chắc! . ìm uyện hay ại [ ù m u y ệ n.n ]
"Tướng Huy, có muốn trực tiếp xử bắn hết bọn chúng không?"
Một người đàn ông nhìn cách ăn mặc có vẻ là một tướng lĩnh, mặt không biến sắc anh ta nói.