Người nói thật đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ, thậm chí còn yêu cầu vợ của Lâm Thiệu Huy ngủ cùng anh ta, nếu không sẽ đưa Lâm Thiệu Huy vào chỗ chết.
Và giọng nói của người nói rõ ràng là Tống Việt Minh!
Mặt Tống Việt Minh tái mét như một quả cà tím bị sương giá dập nát, anh ta sợ hãi hét lên: “Không thể! Tôi rõ ràng đã lắp đặt thiết bị gây nhiễu trong văn phòng, làm sao anh có thể thu âm thành công được!”
Chỉ là khi Tống Việt Minh nói ra cậu này thì anh ta hoàn toàn hối hận!
Trong lúc tuyệt vọng thì anh ta thực sự đã nói một điều không nên nói!
Điều này cũng tương đương với việc thừa nhận rằng Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y đã đến văn phòng của họ, và anh ta không biết xấu hổ yêu cầu Bạch Tố Y lên giường với anh ta?
Cứ như vậy, những hành vi hiện tại của anh ta đã biến thành sự tức giận vì không có được Bạch Tố Y, và sau đó làm tổn thương Bạch Tố Y.
Đặc biệt, trước sự chứng kiến của một đám truyền thông đa phương tiện như vậy, anh ta đã tự dùng đá đập vào chân mình.
“Lâm Thiệu Huy, anh... anh dám lừa tôi!”
Tống Việt Minh gầm lên như sấm, muốn đập Lâm Thiệu Huy thành ngàn mảnh.
Ban đầu anh ta nghĩ rằng mình có cơ hội chiến thắng và kiểm soát được tình hình chung, nhưng giờ có vẻ như anh ta đã để Lâm Thiệu Huy điều khiển chơi trò này.
Xong!
Giống như Lâm Diệu Hân và những người khác, anh ta đã hoàn toàn kết thúc!
Lâm Thiệu Huy ôm Bạch Tố Y và nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Tất cả các người, tôi đã cho các người một cơ hội rồi mà các người không biết tốt xấu mà nhất quyết lấy tính mạng của vợ chồng tôi, chúng tôi sao có thể tha cho các người?”
Ầm!
Khi mọi người có mặt tại hiện trường nghe thấy điều này thì tất cả đều nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt như gặp quỷ.
Cả nhà họ Bạch bật khóc!
Lâm Thiệu Huy đã cho họ một cơ hội, nhưng họ chỉ coi đó như một trò đùa lớn!
Họ còn nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy đang làm họ sợ hãi!
Nhưng họ lại không biết rằng đây là cơ hội cuối cùng mà Lâm Thiệu Huy cho họ để hối hận.
Cơ hội sống sót!
Bây giờ đã quá muộn!
“Bạch Tố Y, Bạch Tố Y cứu chúng tôi! Cho chúng tôi một cơ hội nữa!”
Ông cụ nhà họ Bạch cay đắng van xin, mong Bạch Tố Y có thể tha cho họ lần này như trước.
Chỉ tiếc!
Khi Bạch Tố Y nghe thấy điều này, một nụ cười chế giễu hiện trên khuôn mặt
“Nếu là ông, ông có cho con một cơ hội nữa không?”
Vừa nghe thấy điều này vẻ mặt lúng túng hiện lên trên khuôn mặt của ông cụ nhà họ Bạch và những người khác.
Nếu là bọn họ thì nhất định sẽ không cho vợ chồng Bạch Tố Y một cơ hội, nhất định sẽ dồn họ vào chỗ chết.
Đến bây giờ Bạch Tố Y cũng hiểu được chân tướng này!
Rồi thì cơn ác mộng của họ, đến rồi!
Mà ngay lúc này Lâm Thiệu Huy cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không giết nhà họ Bạch các người!”
Cái gì! Nhà họ Bạch nghe vậy thì sửng sốt và không thể tin vào tai mình.
Lâm Thiệu Huy thực sự có ý định để họ đi?
Họ đang nằm mơ à?
Chỉ là những gì Lâm Thiệu Huy nói tiếp theo khiến họ hoàn toàn tuyệt vọng!
Vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Thiệu Huy đanh lại, anh lạnh lùng nói: “Nhà họ Bạch các người làm chuyện không bằng heo chó, trực tiếp giết các người đi thì đối với các người không phải quá đơn giản sao?”
“Tôi nhà họ Bạch các người phải khổ sở từ đời này sang đời khác, sống còn hơn chết!”
Ầm!
Tất cả mọi người trong nhà họ Bạch đều tái mặt như thể bị rút sạch máu.
Họ thậm chí không thể ngờ rằng nhà họ Bạch sẽ lần lượt thất bại vì đứa con rể nhỏ bị bỏ rơi, thậm chí bị hủy hoại vì anh ta!
Lâm Thiệu Huy, hãy phá hủy gia đình nhà họ Bạch của họ!
Long Cửu cũng tiến lên quát: “Người đâu, bắt giữ cô thư ký nhỏ này và Tống Việt Minh! Chuyển đến cơ quan nói với bọn họ rằng phải xử lý công bằng, không bao giờ để kẻ xấu ra tay!”
Câu cuối cùng có thể được mô tả là nghiến răng nghiến lợi!
Vì vậy Lâm Diệu Hân và Tống Việt Minh cũng mặt xám như tro tàn!
Họ run rẩy dữ dội và kinh hãi!
Vốn dĩ họ đều có tương lai tốt đẹp, nhưng vì lòng tham mà cuối cùng hủy hoại tương lai, hủy hoại thanh danh.
Một kẻ tham tiền, một kẻ háo sắc!
Chung quy lại thì đều là sai lầm!
Nhìn các quân sĩ đi tới thì bọn họ cũng hoàn toàn từ bỏ phản kháng, chờ đợi tai họa ngục giam tiếp theo.