Giờ đây, cô chỉ thấy mình đang cực kỳ tức giận. Thế nhưng Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh lại cười cười: "Có lẽ bây giờ tên đó đã hối hận rồi không chừng?"
Sao cơ?
Bạch Tố Y nghe vậy thì chợt sững sờ, rồi tiếp đó lại liếc Lâm Thiệu Huy một cái: "Sao có thể thế được? Vừa nãy anh không thấy cái bộ dạng cặn bã của tên kia sao? Hơn nữa anh ta còn muốn chúng ta nhờ vả anh ta, cũng không phải là anh ta muốn nhờ vả chúng ta!"
Nói đến đây, cô lại bắt đầu thở dài: "Đắc tội với Mewithe, chỉ sợ con đường tương lai của Y Dược Bạch Kỳ trong ngành này sẽ liên tục gặp khó khăn rồi. Lâm Thiệu Huy, anh nói xem, có phải lẽ ra vừa rồi em không nên tạt rượu lên mặt anh ta không?"
Hiện tại cô đã có chút hối hận vì sự thất thố của mình vừa rồi. Đắc tội với Mewithe như thế chẳng khác gì tự đào mộ chôn mình cả. Tập đoàn Bạch Lạc của bọn họ cũng không có cách nào chống lại gã khổng lồ trong ngành dược phẩm quốc tế này được.
Chỉ là, đúng lúc này, một tiếng kêu tràn đầy sợ hãi chợt vang lên từ phía cửa vào: "Cô Bạch Tố Y, xin dừng bước!"
Tiếp đó, Bạch Tố Y liền thấy Mewithe lảo đảo nghiêng ngả chạy ra, cả người trông vô cùng hoảng loạn, bộ dạng kia cứ như là gặp quỷ vậy. Lúc ra đến cửa, anh ta thậm chí còn té lộn nhào một cái. Thế nhưng bất chấp đau đớn, anh ta trực tiếp nhào đến bên chân Bạch Tố Y rồi dứt khoát quỳ xuống: "Cô Bạch Tố Y này, tôi đã biết lỗi rồi. Cô hãy cứ coi lời tôi vừa nói là nói nhảm rồi chúng ta về bàn đàm phán lại lần nữa có được không?" Lúc này Mewithe cũng sắp sợ đến tè ra quần rồi. Mình thế mà lại dám ra tay với Hoàng hậu sao?
Đây đúng là tự tìm cái chết mà! Ngu ngốc! Mình chính là một thằng ngu ngốc!
Anh ta không ngừng dập đầu xuống trong một bộ dạng sợ són ra quần. Lúc này, ngay cả dũng khí để nhìn thẳng vào Lâm Thiệu Huy anh ta cũng không còn nữa.
Ầm!
Bạch Tố Y vừa thấy Mewithe quỳ xuống thì cũng vô cùng bối rối.
Đây… rốt cuộc là sao?
Vừa rồi Mewithe còn kiêu căng phách lối uy hiếp cô, thế nhưng mới qua một chốc, vậy mà anh ta lại quỳ xuống trước mặt cô và cầu xin cô tha thứ sao? Không phải cô đang nằm mơ chứ?
"Ngài Mewithe, ngài đây là…" Bạch Tố Y nhìn chằm chằm anh ta với đầy vẻ khó tin. Một màn trước mắt khiến cô có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Mewithe mặt đầy đau khổ, cũng sắp khóc luôn: "Cô Bạch Tố Y à, tất cả đều do tôi sai. Là tôi tự chủ trương, ngu dốt vi phạm những gì cấp trên giao phó, sau khi sếp nghe chuyện đã nghiêm khắc phê bình tôi rồi. Thậm chí còn nói, nếu như tôi không thể thành công hợp tác với cô, tôi cũng đừng mong còn sống rời khỏi An Nam. Cô Bạch Tố Y à, cô tha cho tôi lần này được không? Tôi sẵn sàng cung cấp tất cả đường dây tiêu thụ cho cô, lấy đó xem như bồi tội!"
Bạch Tố Y bối rối, hoàn toàn bối rối. Niềm vui này kéo đến quá đột ngột, lập tức khiến cô chớp mắt không biết phải làm sao. Cô vốn còn đang cho rằng mình đã đắc tội với Mewithe, tập đoàn Bạch Lạc của cô nhất định sẽ phải xong đời.
Thế nhưng kết quả hoàn toàn không như dự đoán. Chẳng những Mewithe chủ động nhận sai, anh ta thế mà còn chủ động nói sẽ cung cấp dịch vụ miễn phí cho cô nữa.
Trời ạ! Có một phần này thì cô có thể tiết kiệm biết bao nhiêu là tiền chứ?
Thế nhưng thấy Bạch Tố Y không nói lời nào, Mewithe còn tưởng là cô không muốn tha thứ. Thế là thân hình hùng hổ của anh ta càng run rẩy mạnh hơn, đồng thời trong giọng còn bắt đầu mang theo tiếng nức nở rõ ràng: "Cô Bạch Tố Y à, nếu cô còn không hài lòng, vậy chi phí vận chuyển và xuất nhập cảnh hàng năm tôi cũng sẽ ra. Thậm chí tôi còn có thể để toàn bộ sản phẩm dưới tay xuống kệ, toàn lực đẩy thuốc mới của cô ra, chỉ cầu cô tha tôi một mạng chó này, được chứ?"
"Không cần không cần, chỉ cần anh có thể hợp tác bình thường với chúng tôi là được!" Bạch Tố Y vội vàng khoát tay. Lúc bấy giờ, cô đã sợ đến ngây người.
Chẳng qua là Lâm Thiệu Huy lại cười khẩy, nói: "Vậy cũng không được. Vừa rồi ngài Mewithe đây đắc ý đến thế, nếu không để anh ta nếm chút mùi vị đau khổ thì sao mà được?" Và rồi, Lâm Thiệu Huy chợt dùng một ánh mắt đầy sát khí nhìn xoáy vào Mewithe.