Mục lục
Ma Vương siêu cường của thế giới hắc ám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Hữu Dung đổ mồ hôi lạnh, cô vội vàng giải thích mọi chuyện đã xảy ra cho Bạch Tố Y.



Không lâu sau, Lâm Thiệu Huy đi ra khỏi cửa đi về phía Võ Đông Anh.



Từ Hữu Dung đi phía sau Lâm Thiệu Huy, tâm trạng hốt hoảng.



Từ Hữu Dung vừa đi vừa khuyên: “Lâm Thiệu Huy, anh đừng nóng giận, tôi không liên lạc với anh ta nữa là được. Anh nhất định không được nóng giận.”



Chuyện tối hôm qua, mặc dù Từ Hữu Dung không thấy được kết quả cuối cùng nhưng cô cũng nghe đồn, Lý Ngân Sinh, người suýt nữa làm hại cô đã bốc hơi khỏi cuộc đời.



Không cần nghĩ nhiều cô cũng có thể đoán được mọi chuyện bên trong là do Lâm Thiệu Huy làm.



Cô không lo lắng cho an toàn tính mạng của Lâm Thiệu Huy, người mà cô lo lắng là Võ Đông Anh.



Lâm Thiệu Huy đanh mặt lại, anh đi tới đứng trước mặt Võ Đông Anh.



“Võ Đông Anh, tôi xuống đây rồi, cậu nói đi cậu định giải quyết thế nào? Cậu muốn chơi thế nào, tôi chơi với cậu tới cùng.”



Đúng là trò đùa, Lâm Thiệu Huy đường đường là hội Ma đế, chẳng lẽ lại sợ hãi khi đứng trước mặt tên công tử ăn chơi trác táng như Võ Đông Anh sao?



Lúc nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, Võ Đông Anh sợ hãi ngã ngồi ra đất.



Mẹ nó đây không phải là Lâm Thiệu Huy thần y sao?



Không lẽ người vừa nói chuyện điện thoại với anh ta chính là Lâm Thiệu Huy?



Bà nội ơi, Lâm Thiệu Huy không chia tay với Từ Hữu Dung? Vương Diễm Lệ gọi điện thoại cho anh ta làm gì, định cố tình đặt bẫy anh ta sao?



“Cậu, cậu không chia tay với Từ Hữu Dung sao?”



Võ Đông Anh sợ hãi hỏi lại, lúc này anh ta sợ đến mức sắp tè ra quần.



“Tôi cần cậu lo sao?”



Lâm Thiệu Huy cười lạnh.



“Cậu… cậu đừng có mà quá đáng. Tôi biết cậu đã có vợ, vậy mà cậu còn lăng nhăng ở bên ngoài. Cậu không thấy xấu hổ à? Có tin tôi nói chuyện này cho vợ cậu không?”



Võ Đông Anh vô cùng căng thẳng, anh ta lùi lại phía sau hai bước.



“Khá đấy! Nếu cậu có bản lĩnh thật sự thì đấu tay đôi với tôi mật trận. Đừng có chơi cái trò bẩn thỉu đó.”



Lâm Thiệu Huy cười xấu xa, hình như anh đang cố tình muốn dày vò tên ngu dốt này.



Từ Hữu Dung nghe vậy liếc mắt nhìn sang, chơi trò bẩn thỉu sao? Anh là một đại tông sư mà đi ức hiếp một người bình thường, người chơi trò bẩn thỉu ở đây hình như là anh đấy.



Vương Diễm Lệ nhìn Từ Hữu Dung, bà ta đứng thẳng lưng, cố làm ra vẻ mạnh mẽ:



“Cũng được, có bản lĩnh thì đừng quay lại báo thù tôi.”



Lâm Thiệu Huy gật đầu:



“Không vấn đề, hôm nay người nào thua sẽ phải rời khỏi Từ Hữu Dung, vĩnh viễn không được đến quấy rối cô ấy nữa.”



“Lâm Thiệu Huy, không nhìn ra cậu cũng có chút dũng cảm này. Hôm nay cậu định đứng trước mặt Từ Hữu Dung giả vờ làm anh hùng sao? Không sao, tôi sẽ chiều cậu.”



Võ Đông Anh cười lạnh, chỉ cần Lâm Thiệu Huy không báo thù anh ta thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.



“Ha ha, Võ Đông Anh, tôi tuổi trẻ ngời ngời như vậy mà còn phải giả vờ sao?” Lâm Thiệu Huy trả lời lại: “Nếu tôi còn không phải là đàn ông thì loại công tử ăn chơi trác táng như cậu càng không xứng đáng nhắc đến hai chữ đó.”



“Con mẹ nó, vậy thì cái thằng công tử này cũng muốn xem cái loại bỏ đi như mày có tài cán đến đâu.”



Từ Hữu Dung vội vàng đến đứng trước mặt Lâm Thiệu Huy, bất lực nói:



“Võ Đông Anh, tính tình Lâm Thiệu Huy mấy hôm nay không tốt. Anh về trước đi, đừng tự chuốc khổ vào mình.”



Cô định khuyên Võ Đông Anh hạ hỏa, không động chân tay đánh nhau với Lâm Thiệu Huy.



Nhưng cô không ngờ, không khuyên thì không sao. Cô vừa đứng ra khuyên thì lòng đố kỵ của Võ Đông Anh càng tăng lên, suýt chút nữa đã bùng phát ngay tại đó.



Võ Đông Anh phải dùng biết bao nhiêu thủ đoạn, bỏ ra biết bao nhiêu tiền mới có thể tiếp cận được với Từ Hữu Dung.



Sắp thành công, chuẩn bị được ôm người đẹp về nhà nên anh ta không muốn Từ Hữu Dung đứng trước mặt anh ta, làm bia đỡ đạn cho Lâm Thiệu Huy.



Võ Đông Anh chỉ vào mặt Lâm Thiệu Huy và chửi: “Lâm Thiệu Huy, mày là đồ bỏ đi. Mày để đàn bà làm bia đỡ đạn như vậy thì còn gì là đàn ông nữa?”



Tự chuốc khổ vào mình?



Lâm Thiệu Huy cũng chỉ thành công một chút trong y thuật, nói về chuyện đánh nhau Lâm Thiệu Huy chưa chắc đã là đối thủ của anh ta.



Dù sao anh ta cũng có đai đen Karate.



Lâm Thiệu Huy kéo Từ Hữu Dung sang một bên, anh mỉm cười khuyên:



“Hữu Dung, không sao đâu. Đây là chuyện giữa đàn ông bọn tôi, cô là phụ nữ đừng nhúng tay vào làm gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK