Lúc này đây, trên sân khấu trung tâm của sân vận động vang lên tiếng nổ không ngừng.
Hai vị đại tông sư là Lãnh Ngạo Thiên và Huyết Lang di chuyển như ảo ảnh, chập chờn thảo phạt giữa đài cao.
Mỗi nắm đấm của họ đều chứa đầy chân ký, mang theo khí thế vô cùng tận.
Đừng nói là người bình thường.
Cho dù là tông sư cường giả cũng có thể bị nắm đấm này làm cho chết tươi.
Nhưng mà lúc này đây.
Khiến Lãnh Ngạo Thiên cảm thấy khó tin là, khi nắm đấm của ông ta vung xuống thì Huyết Lang lại có thể đỡ được từng cái một.
Lại không có cách nào làm tổn thương được đối phương.
Mà còn đáng sợ hơn là.
Sức mạnh của Huyết Lang vô cùng lớn, mỗi cú đánh làm cho cánh tay của Lãnh Ngạo Thiên cũng cảm thấy đau đau, giống như muốn gãy vỡ.
Một chiêu!
Lại một chiêu!
Nhìn thấy hai bóng người cố gắng tranh đấu trên đài cao, rất nhiều nhân vật lớn trong sân vận động đều nhìn đến trợn tròn cả mắt.
"Hay quá... mạnh quá! Hai người kia như phát ra sóng điện ấy, tôi cứ có cảm giác uể oải không làm gì nổi."
"Đáng sợ thật. Rõ ràng trước đó Huyết Lang đã bị phế rồi, sao anh ta lại trở thành đại tông sư được?"
"Đúng đấy, hơn nữa bây giờ hắn còn đánh ngang ngửa với đại tông sư Lãnh, chuyện này... đúng là không thể tưởng tượng nổi."
"..."
Nhìn quyền thế của Huyết Lang càng lúc càng cuồng bạo, rất nhiều nhân vật lớn ở Nam Lộc xung quanh cũng phải run rẩy cả người.
Hai sư phụ trò này là hai đại tông sư.
Chuyện này khiến cho người ta thấy kinh hãi vô cùng.
Rầm!
Mà ngay lúc này đây, chuyện khiến cho bọn họ càng thêm hoảng sợ cũng xảy ra.
Một cú nổ vang trời, cú đấm của Huyết Lang đánh mạnh vào hai cánh tay của Lãnh Ngạo Thiên.
Cú đấm này như chứa đựng một sức mạnh vô biên kinh hãi, nhất thời khiến cho sắc mặt của Lãnh Ngạo Thiên biến sắc.
Cả người ông ta không ngừng lùi về phía sau.
Lùi đến hơn mười bước thì mới đứng vững được.
Tí tách!
Tí tách!
Từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đầu không ngừng nhỏ xuống từ trán của Lãnh Ngạo Thiên.
Lần thứ hai ông ta nhìn về phía Huyết Lang, ánh mắt không còn khinh bỉ nữa mà lại chứa đựng sự nghiêm túc lạ thường:
"Anh Sơn, một mình tôi chắc là không có cách nào giải quyết được rồi."
Cái gì?
Hạ Lan Sơn nghe ông ta nói vậy cũng có phần hoảng hốt.
Có thể khiến cho Lãnh Ngạo Thiên nói ra câu này, đủ thấy Huyết Lang mạnh mẽ đáng sợ đến mức nào.
Ngay sau đó, không một chút do dự.
Bịch!
Hạ Lan Sơn cũng chuyển mình xông tới, cùng công kích với Lãnh Ngạo Thiên, đối mặt cùng Huyết Lang.
Ầm!
Hình ảnh trước mắt khiến cho rất nhiều nhân vật tầm cỡ của Nam Lộc ở trên khán đài sân vận động phải sợ đến ngây người.
"Trời ạ, đại tông sự Lãnh không đấu lại được à? Hai người hợp sức giết một à?"
"Không... không thể nào! Huyết Lang chỉ vừa mới lên cấp mà đã đáng sợ như vậy rồi, thế thì sư phụ của anh ta Huyết Tổ khủng bố đến mức nào kia chứ?"
"..." .
||||| Truyện đề cử: |||||
Sợ quá!
Lúc này đây, tâm trạng hoảng hốt vô biên như bao phủ mấy nhân vật Nam Lộc đang có mặt ở đó.
Mà lúc họ đang sợ đến mất hồn mất vía.
Huyết Lang ở trên sân khấu lại cười khẩy.
"Đại tông sư Nam Lộc à?"
"Ha ha... cũng chỉ đến thế!"
Nhục nhã!
Trong giọng nói của Huyết Lang không che giấu sự xem thường dành cho Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn.
Sau khi dứt lời, khuôn mặt của hai vị tông sư kia nóng bừng bỏng rát.
Thẹn quá hóa giận.
"Thằng nhóc chết tiệt, chịu chết đi!"
Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn hét to một tiếng, sau đó hai người giáp công từ hai bên trái phải, điên cuồng công kích về phía Huyết Lang.
Ào ào ào!
Dưới xung kích của hai vị đại tông sư, trên đài cao như nổi lên cuồng phong gió lốc.
Hai sức mạnh kinh khủng ầm ầm xông lên, áp lực mạnh mẽ đến vô cùng.
"Chết đi!"
Sau khi tiến lại gần, Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn đánh mạnh vào người của Huyết Lang, kẻ trước người sau.
Chỉ là đúng lúc này.
Bịch!
Cơ thể của Huyết Lang đột nhiên lập lòe rồi biến mất như ảo ảnh.