Mục lục
Ma Vương siêu cường của thế giới hắc ám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì!



Lời này của Từ Long Khiếu làm cho toàn bộ tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt. Tướng Huy đang ở trước mặt sao? Lời nói này có ý gì?



Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, chính là vì bọn họ căn bản không nghĩ tới Lâm Thiệu Huy, bởi bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng một thằng con rể rác rưởi lại đường đường là Tướng Huy.



Mà lúc này, Lâm Thần Hải chốc lát kịp phản ứng, lập tức luống cuống: “Từ Long Khiếu, cậu... cậu có ý gì?”



Lúc này, thậm chí ngay cả hít thở anh ta cũng cảm thấy không thông. Mà Từ Long Khiếu lại cười gằn lên, giọng nói khiến người ta sợ hãi phát ra từ trong miệng: “Lâm Thần Hải, không phải cậu đã đoán được rồi sao? Lúc này cần gì phải lừa mình dối người chứ?”



Ầm!



Lời này vừa nói ra, toàn thân Lâm Thần Hải đột nhiên run lên, gương mặt hoàn toàn xám xịt: “Không thể nào, điều này là không thể nào.”



Lâm Thần Hải chỉ cảm thấy mỗi tế bào khắp người đều run rẩy. Anh ta không dám tin, càng không có cách nào chấp nhận, nhưng nỗi lo lắng trong lòng đó lại giống như bệnh dịch, không ngừng lan rộng khắp cơ thể, làm cho da đầu của anh ta tê dại. Mạch suy nghĩ của Lâm Thần Hải lúc này đã hỗn loạn, ngay cả đứng cũng không vững.



Lâm Thiệu Huy lại là… Sao điều này lại có thể được chứ!



Hai tròng mắt của Lâm Thần Hải trợn tròn, lúc này anh ta đã hiểu ra mọi thứ rồi. Chẳng trách Lâm Thiệu Huy dám sỉ nhục anh ta, thảo nào Long Nha tự tin như vậy, bảo sao Tướng Huy sẽ đích thân tặng quà trong buổi họp báo. Hóa ra tất cả các chuyện này đều vì Lâm Thiệu Huy.



Mà nhìn thấy Lâm Thần Hải thất thần như vậy, cả nhà Chu Như cũng hoàn toàn sững sờ. Trong lòng bọn họ rất khó hiểu, nếu Tướng Huy đã xuất hiện ở đây rồi, vậy tại sao Lâm Thần Hải còn sợ hãi như vậy?



Chỉ là chính vào lúc này, Lâm Thần Hải lại giống như phát điên, hét to về phía Lâm Thiệu Huy:



“Điều này là không thể nào! Thằng rác rưởi như mày sao có thể là Tướng Huy chứ?”



Tướng Huy như một vị thần trong quân đội, là thần tượng trong lòng của tất cả quân nhân. Cho dù là anh ta cũng kính phục Tướng Huy không thôi, coi Tướng Huy là mục tiêu cả đời của bản thân anh ta. Nhưng hôm nay, Từ Long Khiếu lại nói với anh ta rằng sự tồn tại mà anh ta ngưỡng mộ và kính phục lại là Lâm Thiệu Huy mà trước kia anh ta xem thường sao? Chuyện này làm sao mà khiến anh ta có thể chấp nhận được?



Bụp!



Vừa nghe lời này, cả nhà Chu Như hoàn toàn sởn cả tóc gáy, tức thì giống như chịu đòn nghiêm trọng, từng người quỳ xuống đất. Thậm chí hơn cả vậy là Chu Chí Đức lại bị sợ đến tè ra quần, trong đũng quần liên tục chảy ra chất lỏng.



Lâm Thiệu Huy là Tướng Huy ư? Nằm mơ, bọn họ nhất định là đang nằm mơ rồi.



Bốn người khóc đến nỗi người người đẫm nước mắt và sợ hãi đến tột cùng. Phút chốc này, bọn họ cảm thấy thế giới nội tâm của bản thân hoàn toàn sụp đổ. Lâm Thiệu Huy rõ ràng là con rể ăn hại của nhà họ Bạch, làm sao đột nhiên trở thành Tướng Huy tài giỏi được chứ? Sự tồn tại đó muốn giết bọn họ thì đơn giản như giẫm chết một con kiến, bọn họ lấy gì đấu với Lâm Thiệu Huy đây?



Vừa nghĩ tới trước kia đã làm nhục Lâm Thiệu Huy, tất cả bọn họ đều cảm thấy sắp phát điên rồi. Mà nghe thấy lời của Lâm Thần Hải, Từ Long Khiếu càng cười mỉa mai thêm: “Lâm Thần Hải, chẳng lẽ cậu không tò mò, tại sao Tướng Huy liên tiếp từ chối hợp tác với nhà họ Lâm các cậu sao? Còn cả tại sao Long Nha của tôi dám giết cậu cả nhà họ Lâm này của cậu?”



Ầm!



Cả người Lâm Thần Hải căng thẳng, sự phách lối và ngang ngược vừa nãy chớp mắt không còn sót lại chút gì. Mà lúc này, Lâm Thiệu Huy đã đi đến bên cạnh anh ta, lặp



lại lời nói vừa rồi với giọng điệu bình tĩnh: “Lâm Thần Hải, cậu sợ chết không?”



Sắc mặt của Lâm Thần Hải tức khắc trầm xuống, sau đó bỗng nhiên nổi điên, rút một cây súng lục ra chỉ vào mặt Lâm Thiệu Huy.



“Mày đi chết đi!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi, vô cùng oán hận. Anh ta tuyệt đối không thể chết ở đây, càng không thể chết trong tay đồ rác rưởi này.



Pằng!



Tiếng súng vang lên. Chỉ là, đầu của Lâm Thiệu Huy lại hơi nghiêng sang một bên, lướt qua cây súng này. Sau đó không đợi Lâm Thần Hải nổ phát súng thứ hai, anh



liền ra tay tàn nhẫn, hai tay bắt lấy tay nổ súng của Lâm Thần Hải, bất thình



lình gập lại.



Răng rắc!



Xương gãy gân đứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK