Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Lâm Thiệu Huy lại mỉm cười”
“Tôi không có ý định trừng phạt cô, bởi vì cô đã nhận được sự trừng phạt của mình rồi!”
Đoàng!
Nghe nói như thế!
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Yến Chi lập tức trở nên trắng bệch, cô ta cảm thấy lồng ngực mình như bị người ta hung hăng thọc một đao, đau đến không thở được.
Cô ta quả thực đã nhận được hình phát mà cô ta đáng phải nhận!
Thậm chí có thể nói, người đau khổ và hối hận nhất trong đám Vương Yến Chinh là cô ta, bởi vì thứ cô ta mất nhiều hơn tất cả mọi người cộng lại!
Cô ta, đã bỏ lỡ một vị vua trời sinh!
Đã mất đi cơ hội trở thành Hoàng Hậu!
Giống như một người đang nghèo, phát hiện mình trúng vé số mấy trăm tỷ, sau đó lại phát hiện mình làm mấy vé số.
Loại đau khổ này đủ để khiến người ta phát điên!
Cho nên, mỗi lần nghĩ đến thân phận của Lâm Thiệu Huy bây giờ, nghĩ đến việc cô ta bỏ qua anh, cũng đủ khiến Triệu Yến Chi cả đời này không thể quên.
“Tiếp theo giao cho ông cử lý! Yến hội hôm nay dừng lại ở đây thôi!”
Lâm Thiệu Huy lãnh đạm nói với Long Cửu.
Sau đó rời đi không quay đầu lại, anh định đi tìm Bạch Tố Y.
Hít!
Nhìn đến đây, tất cả mọi người có mặt đều ồ lên, trên mặt lộ rõ vẻ không cam lòng.
Bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây vì Tướng Huy, còn chưa kịp nịnh bợ thì Tướng Huy đã tức giận bỏ đi.
Khiến cho bọn họ cảm thấy mất mát!
Lập tức!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Yến Chi, trong mắt tràn đầy tức giận.
Theo bọn họ, tất cả là do đám ngu xuẩn kia đắc tội với Tướng Huy, cho nên mới khiến Tướng Huy giận chó đánh mèo lên bọn họ, khiến cho bọn họ bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ Tướng Huy.
Bây giờ Tướng Huy đã rời đi.
Không biết phải đến ngày tháng năm nào nữa bọn họ mới có cơ hội gặp lại Tướng Huy, thậm chí cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại.
Tại sao bọn họ lại có thể không hận được?
“Ha ha ha, tôi thật quá lợi hại! Tôi đã đồng thời từ chối cả Tướng Huy cùng Đế Vương Hắc Ám, tôi mới thực sự là đệ nhất phu nhân!”
Mà lúc này, Triệu Yến Chi lại giống như bị điên, điên cuồng cười ha hả.
Chỉ là trong nụ cười lại có những giọt nước mắt của sự hối hận.
“Trên thế giới này không ai xứng với tôi, ngay cả Tướng Huy và Đế Vương Hắc Ám cũng như thế, ha ha ha!”
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Triệu Yến Chi, người phụ nữ này....
Điên rồi sao?
Điều này cũng khó trách, nếu đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào khác, lúc đầu có cơ hội trở thành đệ nhất phu nhân, cả đời cao cao chí thượng, nhưng vì sự ngu xuẩn của mình mà để lỡ mất cơ hội, chỉ sợ là đều sẽ nổi điên.
“Đuổi cô ta ra ngoài, đừng để cô ta ở đây làm mất mặt nữa!”
Long Cửu chán ghét nói, không một chút đồng tình.
Ông ta thấy những gì Triệu Yến Chi phải chịu đều là tự tìm!
Cùng lúc đó, Long Cửu nhìn về phía mọi người ở đây, giọng điệu lãnh đạm nói:
“Thưa các quý vị! Tôi không muốn nói thêm những lời thừa thãi, nếu như Tướng Huy biết chuyện hôm nay có người tiết lộ ra ngoài!”
“Tôi nghĩ hậu quả không cần tôi nói đâu nhỉ?”
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải gượng cười.
Tướng Huy đã dám đánh gãy chân của mấy cậu chủ ở đây, hơn nữa lại còn để cho bọn họ rời đi, như vậy đã nói rõ ràng.
Anh không sợ đám người Vương Thanh Chí nói ra ngoài, dù sao đối với Huyết Ngục mà nói, mấy chuyện giết người này dễ như trở bàn tay.
Mà lúc này!
Lâm Thiệu Huy vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Bạch Tố Y đang ngồi xổm ở trong một cái góc, khóc ngừng lau nước mắt, đang khóc bù lu bù loa.
Nhìn thấy vậy, Lâm Thiệu Huy không khỏi có chút đau lòng, chậm rãi đi tới.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đi tới, Bạch Tố Y lại hờn dỗi qua đầu đi chỗ khác, giống như là không nhìn thấy anh!
Hiển nhiên là vẫn còn đang hờn dỗi!
Mà Lâm Thiệu Huy cũng cười khổ nói:
“Tướng Huy tới, em không muốn vào trong xem sao?”
Bạch Tố Y không để ý tới anh.
“Anh ta biết chuyện vừa xảy ra, hung hăng dạy dỗ đám người Vương Thanh Chí, có mấy người đã bị đánh gãy chân.”
“Cái gì?” .
Cuối cùng vẻ mặt của Bạch Tố Y cũng có sự thay đổi, khó tin nhìn về phía Lâm Thiệu Huy:
“Anh nói thật sao?”