"Lâm Thiệu Huy, anh...Sao anh lại ở đây?"
"Đừng đóng kịch nữa, tôi đã biết hai người muốn giết tôi rồi."
Lâm Thiệu Huy cười lạnh nói, mà lời này vừa nói ra khiến cho Lâm Chiêm Bao không khỏi giật mình, vẻ mặt trở nên sợ hãi lui về phía sau hai bước.
Chỉ sợ rằng Lâm Thiệu Huy đột nhiên tức giận, giết anh ta để hả giận.
"Thằng không có tương lai, cậu ta hôm nay đến đây một mình, có cái quái gì phải sợ có chứ?"
Lâm Chí Đô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Lâm Chiêm Bao.
Sau đó, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy:
"Sao cậu còn có thể sống để đến đây, đám người Lâm Thanh Hành đâu?"
Lâm Chí Đô không khỏi căm tức, đúng là một đám ngu ngốc, quân số nhiều như vậy, lại để cho anh xông vào đây.
Chẳng lẽ bọn họ không gặp Lâm Thiệu Huy?
Xem ra, nếu Lâm Thanh Hành gặp Lâm Thiệu Huy, khẳng định Lâm Thiệu Huy kia đã chết từ lâu rồi.
"Đây là nơi nào chứ!"
Lâm Thiệu Huy mỉm cười, tùy tiện ném một cái bọc đầy máu ra trước mặt hai người bọn họ, sau đó hai cái đầu lăn trên mặt đất.
Đây chính là đầu của Lâm Thanh Hành cùng Lâm Chiêu!
Đùng!
Trong nháy mắt, Lâm Chí Đô liền trở lên sợ hãi, đôi mắt mở to, con ngươi như muốn nứt ra.
Cảnh tượng trước mắt đối với bọn họ mà nói khó có khả năng xảy ra, giống như đang nằm mơ!
Đám người Lâm Thanh Hành đã chết?
Không có khả năng!
Điều này không có khả năng!
Những người Lâm Thanh Hành đem theo đều là cao thủ, việc giết chết Lâm Thiệu Huy kia không phải là vô cùng dễ dàng hay sao?
Anh sao có thể chỉ dựa vào thực lực của bản thân và đấu lại các trưởng bối, hơn nữa còn thành công giết chết hai người Lâm Thanh Hành cùng Lâm Chiêu?
Nằm mơ!
Bọn họ nhất định là đang nằm mơ!
Không chỉ có Lâm Chiêm Bao mà ngay cả Lâm Chí Đô cũng hoàn toàn bị dọa cho hoảng sợ.
Trong mắt hai người bọn họ hiện lên vẻ khó tin.
Tất cả những nhân tài nhà họ Lâm hợp lực lại, thế nhưng lại không thể giết được Lâm Thiệu Huy?
Anh vẫn còn là người sao?
Thật khó tin!
Lâm Chí Đô mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó bắt đầu hối hận.
Vì đối phó với một mình Lâm Thiệu Huy mà nhà họ Lâm chịu vô số những tổn thất!
Tất cả những cao thủ cùng người kế thừa gia sản đều chết hết!
Điều này đáng hay sao?
Chẳng lẽ nhà họ Lâm sẽ bị hủy hoại trong tay một tên nhóc như anh?
Tồn tại nhiều năm như vậy, được dân chúng ngưỡng mộ là một dòng họ quy tụ những nhân tài của đất nước, thế nhưng hiện tại lại phải sợ hãi!
Bởi vì ông ta thấy được khí thế trên người Lâm Thiệu Huy vô cùng mạnh mẽ!
Anh quả thật không phải là người!
"Ba, chúng ta xong rồi! Chúng ta xong đời rồi!"
Lâm Chiêm Bao thất thanh khóc rống lên, rơi vào trạng thái điên cuồng, bộ dáng bị dọa cho hóa điên:
"Anh ta muốn giết cả nhà chúng ta! Anh ta muốn giết sạch chúng ta!"
Anh ta không muốn chết!
Trong nháy mắt, Lâm Chí Đô như già đi thêm mười tuổi, giọng nói trở lên run rẩy, nhìn về phía Lâm Thiệu Huy nói:
"Cậu...Rốt cuộc cậu là ai?"
Ông ta rất muốn biết, người bị nhà họ Lâm chửi là tên rác rưởi, bị bọn họ vứt bỏ rốt cuộc đã trải qua những gì.
Chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, anh lại từ một đứa nhỏ khôn lớn, xây dựng được một thế lực đủ mạnh để hủy hoại nhà họ Lâm?
Nhà họ Lâm đã có từ trăm năm trước, sao lại có thể bại trong tay anh?
Nhưng Lâm Thiệu Huy cũng không có ý định giải thích thân phận thật của anh, cho nên chỉ cười lạnh chê cười:
"Về sau, hai người sẽ biết!"
"Mặt khác, tôi sẽ ở Hà Nội trong ba ngày, tôi cho hai người thời gian ba ngày đến giết tôi, nhưng cứ mỗi lần các người thất bại, tôi sẽ giết chết một người mang dòng máu nhà họ Lâm!"
"Cho đến khi nào chỉ còn lại hai người!"
Nói xong!
Lâm Thiệu Huy quay đầu, không nhìn lại mà đi thẳng ra cửa nhà họ Lâm.
"Chờ đã! Lâm Thiệu Huy, cậu đừng đi vội!"
Lâm Chí Đô rốt cuộc cũng vội vã lên tiến, đuổi theo một cách luống cuống, sắc mặt hung dữ nhìn Lâm Thiệu Phàm, quát lớn:
"Tôi đem nhà họ Lâm giao cho cậu, lập tức giúp cậu trở thành người đứng đầu! Xin cậu hãy buông tha cho chúng tôi, buông tha cho nhà họ Lâm!"
Ông ta sợ!
Ông ta thật sự rất sợ!
Quá khứ ông ta từng nhìn Lâm Thiệu Huy bằng con mắt khinh thường, không sợ anh đấu với các cao thủ, Lâm Chí Đô thậm chí còn không thèm để anh vào tầm mắt.
Nhưng hiện tại, ông ta nhận thức được tên nhóc này có đủ năng lực để hủy hoại nhà họ Lâm.
Ông ta sợ, bởi vì không nghĩ đến sự nghiệp nhà họ Lâm gìn giữ cả trăm năm nay lại bị anh phá hủy, như vậy cho dù có chết, ông ta cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.
Mà lúc này!
lâm Thiệu Huy quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường, trái tim anh đã băng giá đến cực hạn, nói:
"Hiện tại mới hối hận, đã quá muộn!"