Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân lập tức sợ đến ngây người, không dám tin nhìn Lâm Thiệu Huy.
“Lâm Thiệu Huy, không được!”
“Thiệu Huy, không cần!”
Thẩm Ngọc Trân và Vạch Tố Y căng thẳng khuyên ngăn, sợ Lâm Thiệu Huy thật sự đưa tiền cho bọn họ.
Hai người biết cái nhà kia chính là cái động không đáy, không bao giờ có thể thỏa mãn được bọn họ.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, số tiền này chẳng khác nào ném tiền ra ngoài cửa sổ, chẳng khác nào mất không cả.
Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân vô sỉ đê tiện như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không trả lại.
Những Lâm Thiệu Huy lại phất tay, ngăn không cho hai người nói tiếp.
“Mày có tiền sao?”
Vương Hữu Tài không tin nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, cái thằng ăn bám này nói thật sao?
Lâm Thiệu Huy cười cười, không nói gì cả, sau đó trực tiếp ký một tờ chi phiếu bảy triệu rưỡi la rồi ném tới trước mặt Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân.
Lần này anh hoàn toàn khiến cho hai ba con nhà kia sợ ngây người, thằng này đúng là có tiền thật!
“Tờ chi phiếu này của mày không phải hàng giả đấy chứ?”
Vương Chí Quân nhìn Lâm Thiệu Huy một cách đầy cảnh giác, ông ta sợ mình bị Lâm Thiệu Huy lừa.
Ha!
Lâm Thiệu Huy cười khẽ một tiếng, rồi sau đó vươn tay:
“Nếu không cần thì trả lại cho tôi!”
Vương Chí Quân giống như thần giữ của, vội vàng cất tờ chi phiếu kia vào trong túi áo, đồng thời còn hung tợn trừng Lâm Thiệu Huy:
“Đừng trách tao không nói trước, nếu để tao biết tờ chi phiếu này là giả, tao sẽ không tha cho mày.”
“Lúc đó tao sẽ đến Dược phẩm Hoa Liên của chúng mày làm loạn, dù sao tao cũng chẳng sợ mất mặt!”
Nghe thấy vậy, cả nhà Thẩm Ngọc Trân đều tức giận đến run cả người. Sao trên đời lại có loại người vô sỉ như vậy chứ, ông ta chính là loại du côn.
“Yên tâm đi, chi phiếu này nhất định có thể rút được tiền!”
Sự khinh miệt trong mắt Lâm Thiệu Huy càng đậm:
“Nhưng mà tôi cũng hy vọng các ông có thể thực hiện những gì mình đã hứa hẹn, sau này các ông không được nói với bên ngoài các ông có ân với chúng tôi nữa, càng không được phép xuất hiện trước mặt chúng tôi, nếu không tự làm tự chịu!”
Xì!
Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân đồng thờ nở nụ cười đầy khinh thường, một kẻ bám váy đàn bà thì có thể làm gì được hai ba con ông ta chứ?
Lại còn dám uy hiếp bọn họ, đúng là buồn cười!
Bọn họ không hề để lời Lâm Thiệu Huy nói vào trong lòng.
“Bây giờ hai người có thể cút khỏi đây!”
Lâm Thiệu Huy đuổi hai người bọn họ đi.
“Hừ, giống như bọn tao muốn ở đây lắm đấy, ba, chúng ta đi!”
Vương Chí Quân cực kỳ đắc ý lôi Vương Hữu Tài đi, dù sao tiền cũng đã đến tay, lúc này còn phải để ý việc Lâm Thiệu Huy sỉ nhục bọn họ như thế nào sao?
“Lâm Thiệu Huy, anh bị ngốc hả? Bọn họ căn bản sẽ không trả lại tiền cho chúng ta, bảy triệu rưỡi này chẳng khác nào ném ra ngoài cửa sổ cả.” Bạch Tố Y tức giận nói.
“Anh đương nhiên biết.”
Biết?
Cả nhà Bạch Tố Y ngây ra, nhìn Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt khó tin:
“Anh biết mà còn cho bọn họ mượn, có tiền cũng không nên tiêu như vậy!”
Nhưng Lâm Thiệu Huy chỉ cười cười, sau đó giải thích:
“Vắc-xin phòng bệnh loại mới của chúng ta vừa mới đưa ra thị trường, doanh số tiêu thụ trước mắt cũng không tệ lắm, cho nên bây giờ không thể để bất cứ tin tức không có lợi nào xuất hiện.”
“Nếu có thể dùng tiền để giải quyết vậy thì tốt, nếu như để chuyện giống Âu Dương Thanh Phỉ xảy ra, vô duyên vô cớ tổn thất 15 tỷ đô, vậy chẳng phải càng bất lợi hay sao?”
Nghe thấy vậy Bạch Tố Y thở dài, nói:
“Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.”
Cô cũng biết dựa vào sự vô sỉ của Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân, nếu thật sự không mượn được tiền, nói không chừng bọn họ có thể làm ra loại chuyện như vậy.
“Vả lại chỉ tốn bảy triệu rưỡi có thể mua đứt ân tình trong miệng bọn họ như vậy cũng không tính là đắt, chỉ cần sau này bọn họ không tới làm phiền chúng ta là được rồi.”
Haiz!
Cả nhà Thẩm Ngọc Trân lại thở dài lần nữa:
“Chỉ hy vọng như thế!”
Còn Vương Hữu Tài và Vương Chí Quân sau khi rời khỏi khách sạn thì mừng rỡ như điên.
Bảy triệu rưỡi cứ như vậy tới tay bọn họ?
Tiền có thể kiếm một cách dễ dàng như vậy sao?
Tên Lâm Thiệu Huy kia đúng là ngu ngốc, cứ như vậy đưa tiền cho bọn họ.
“Ba, ba cảm thấy chúng ta đòi hơi ít hay không?”