Lúc mọi người nhìn thấy chiếc Santana, bầu không khí rơi vào im lặng chết chóc.
Mọi người trợn tròn mắt, gần như không thể tin vào những gì mình thấy!
“Quả thực là… Santana sao? Làm sao có thể!”
Mỗi người đều cảm thấy trái tim mình bị ai đó bóp nghẹt.
Đặc biệt là Lạc Linh, cô gái đã đoán ra Santana trước đó, liền bịt chặt cái miệng nhỏ xinh của mình lại như nhìn thấy ma.
Lạc Linh hơi bối rối.
Rốt cuộc cô cũng nhận thấy rõ ràng độ dốc của ngọn núi này.
Chưa nói ban đêm, kể cả ban ngày, một chiếc Santana cũng phải mất nửa ngày mới lên đến đỉnh núi.
Nếu không cẩn thận sẽ lăn xuống đường núi. Máy chết, xe nát bét.
Nhưng giờ đây!
Không chỉ có người lái xe Santana lên núi, mà trước sự chứng kiến của nhiều người, còn lao đi với tốc độ đáng kinh ngạc, khiến mọi người như gặp ma.
“Người này là ai? Cũng là thành viên câu lạc bộ siêu xe à?”
“Đúng vậy, ở tỉnh Nam Lộc, chỉ có thành viên câu lạc bộ chúng ta mới có kỹ thuật cao siêu nay? Nhưng tại sao anh ta lại lái Santana?”
“…”
Ngay bây giờ!
Cửa xe Santana mở ra, một bóng người bước xuống.
Và khi nhìn rõ người ấy là ai, Dù là Từ Bạch Đình, Trương Thái Sơn hay Lâm Thiên Quang đến thốt lên.
“Anh… anh Thiệu Huy!”
“Lâm Thiệu Huy!”
Cái gì?
Khi lời cảm thán của ba người này lọt vào tai mọi người, đồng tử của Lê Kiệt và những người khác đều co lại.
Bọn họ không ngờ nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới, đặc biệt là xem qua kỹ thuật của người này, đúng là có chút tài đua xe.
Tuy nhiên, chuyện không dừng lại ở đây.
Sau khi Lâm Thiệu Huy xuống xe, nhìn quanh một lượt, lông mày hơi cau lại, trong mặt hiện rõ vẻ lạnh lùng.
“Thiên Hạo là đứa nào? Bước ra đây.” .
Xôn xao…
Chỉ một câu nói đã khiến đám đông náo động. Dù là Lê Kiệt hay Lâm Thiên Quang đều không tin vào tai mình.
Thằng điên này là ai?
Dám bảo Thiên Hạo bước ra đây, rõ ràng là muốn tìm chỗ chết mà.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, họ tràn đầy sự thù địch và không có thiện cảm.
Chứng kiến cảnh này.
Lâm Thiên Quang không giấu được sự vui vẻ, hoan hỉ.
Đồ ngu!
Ngu ngốc!
Ở trong mắt anh, hành động của Lâm Thiệu Huy lại tự hại mình. Thiên Hạo là ai? Chính là thiếu gia tập đoàn Điền Thiên, đồng thời là người đứng đầu câu lạc bộ Hoàng Gia của tỉnh Nam Lộc.
Những thiếu gia giàu có ở đây đều coi Thiên Hạo là anh cả của họ.
Và giờ đây, Lâm Thiệu Huy bảo Thiên Hạo bước ra đây, không phải là đi tìm cái chết.
Lâm Thiên Quang, nhanh chóng đứng dậy và nói:
“Lâm Thiệu Huy, mày nghĩ mày có tư cách gì tìm anh Thiên Hạo?”
“Tao khuyên mày nên thức thời, nhanh chóng chuồn đi, nếu không…”
Lâm Thiên Quang vô cùng phẫn nộ với Lâm Thiệu Huy. Ngay lúc này, anh muốn cho Lâm Thiệu Huy biết hậu thuẫn của anh là ai, đồng thời cũng muốn lấy lòng Lê Kiệt và đám thiếu gia.
Chỉ là anh chưa nói hết câu!
Chát!
Một cái tát rơi vào mặt anh, cả người choáng váng.
Anh ngã xuống đất.
Chưa dừng ở đấy.
Lâm Thiên Quang cảm thấy xương gò má mình nứt ra, như thể bị gãy nát bởi cái tát của Lâm Thiệu Huy, đau đớn vô cùng.
Cổ họng thấy tanh, anh phun ra một ngụm máu một cách điên cuồng.
“Răng… răng tôi, mặt… tôi.”
Lâm Thiên Quang choáng váng, cảm thấy máu tuôn ra từ kẽ răng, lúc này anh chỉ có thể mở miệng ra, cố gắng đớp từng ngụm không khí tràn vào miệng.
“Mày đánh tao? Mày còn mắng anh Thiên Hạo! Lâm Thiệu Huy, mày chết chắc rồi…”
Lâm Thiên Quang nhìn Lâm Thiệu Huy như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Tuy nhiên!
Lâm Thiệu Huy chẳng thèm để tâm đến thứ tép riu như Lâm Thiên Quang. Đôi mắt anh quét qua Lê Kiệt, và những người khác, ánh mắt trở nên lạnh hơn:
“Tối nay, ai trong của hàng điện thoại di dộng, ăn cắp điện thoại đi động của mẹ tôi?”
“Lăn ra đây!”