Nghe được những lời Lâm Thiệu Huy nói, không khí trong toàn hội trường nhanh chóng bùng nổ.
Là Lâm Thiệu Huy.
Người đó thực sự là Lâm Thiệu Huy.
Tất cả mọi người ở đây đều không dám tin vào những gì bản thân vừa nghe thấy. Bây giờ, mọi người đều nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt như thể nhìn thấy ma.
Tất cả đều bị dọa sợ, dọa đến ngây người.
Lâm Thiệu Huy thực sự có năng lực có thể nhờ vả mối quan hệ với Long Cửu?
"Không thể nào! Không thể nào như thế được. Cậu ta là một thằng con trai đến ở rể, sao có thể có tư cách có quan hệ với Long Cửu được cơ chứ?"
Đỗ Việt cũng bị dọa đến mức choáng váng đầu óc, người kia không phải tên mặt đẹp ăn cơm mềm sao?
Một tên mặt đẹp sao có thể có biết được sự tồn tại của Long Cửu chứ?
Trong giọng nói Đỗ Việt có thể thấy được anh ta đang cực kỳ sợ hãi. Đến lúc này anh ta mới nhận thấy được bản thân đã gây ra họa lớn như thế nào.
Không chỉ có anh ta.
Ngay cả Lý Dịch Quân sau khi nghe lời này cũng ngây ra như phỗng, không thể tin được những gì hai mắt mình đang thấy.
Gia thế của Lâm Thiệu Huy còn đáng sợ hơn Chu Sở Hùng sao?
Cô ta chắc không nằm mơ đâu nhỉ?
Một cảm giác bất an nháy mắt lướt qua tim Lý Dịch Quân, khiến cho cô ta bây giờ cảm thấy nỗi sợ hãi không ngừng lan ra trong lòng.
"Đồ khốn nạn! Cậu nhìn những chuyện mà bản thân đã gây ra đi."
Chu Sở Hùng lại lần nữa tức giận mà tát Đỗ Việt một cái. Trông ông ta bây giờ như muốn ăn thịt người vậy.
Ngay sau đó, khuôn mặt Chu Sở Hùng xám như tro tàn, ông ta đi về phía Lâm Thiệu Huy với vẻ kinh hoàng tột độ, rồi quỳ gối xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy.
"Xin hỏi, cậu có phải cậu Thiệu Huy không?"
Lúc này, một lão đại như ông ta còn không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt Lâm Thiệu Huy. Người có thể để cho Long Cửu dùng sử dụng quyền lực của mình thì người đàn ông trước mặt ông ta chắc chắn phải có thủ đoạn cực kỳ ghê gớm.
Lâm Thiệu Huy cười ha hả, rồi sau đó ánh mắt anh nhìn xung quanh khách sạn đánh giá:
"Nếu ông đến muộn một chút nữa đoán chừng cái khách sạn này của ông sẽ phải đóng cửa, không cần tiếp tục kinh doanh nữa."
Ầm!
Nghe thấy lời Lâm Thiệu Huy nói, nhất thời cả người ông ta nhanh chóng run lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột cùng.
Cộp cộp cộp!
Rồi sau đó, ông ta vội vàng quỳ xuống dập đầu mấy cái trước mặt Lâm Thiệu Huy. Cả người Chu Sở Hùng bị dọa đến mức sắp đái ra quần.
Cái khách sạn năm sao này là tâm huyết cả đời của ông ta. Đầu tư hết mấy trăm triệu rưỡi đô gần như ngốn hết toàn bộ tài sản của ông ta. Đến lúc đó, khách sạn mà thực sự đóng cửa không kinh doanh nữa, ông ta chắc chắn phải phá sản.
"Xin cậu Thiệu Huy tha mạng! Xin cậu Thiệu Huy tha mạng cho tôi!"
Tiếng cầu xin chứa đầy sự tuyệt vọng xen lẫn khẩn cầu vang lên khắp hội trường.
Khi nhìn thấy cảnh này, Đỗ Việt và Lý Dịch Quân có cảm giác cả người như bị điện giật, thân thể run rẩy, suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất vì kinh ngạc.
Là anh.
Thế mà thật sự lại là anh.
Tất cả bọn họ đã đánh giá thấp năng lực Lâm Thiệu Huy rồi. Bọn họ có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến một kẻ trông vô dụng lại có năng lực như vậy.
"Ông là Chu Sở Hùng đúng không? Thuộc hạ của ông lấy rượu nhái để lừa tôi hết hai trăm ngàn đô, lại còn đánh ba vợ của tôi, thậm chí còn uy hiếp nếu tôi không trả tiền thì sẽ đánh gãy của chân tôi. Ông cảm thấy bây giờ tôi nên xử lý như thế nào cho hợp lý?”
Lâm Thiệu Huy ung dung kể lại.
Ầm!
Da đầu của Chu Sở Hùng đột nhiên tê dại, ông ta gần như bị dọa đến mức đái ra quần.
Đến lúc này, bản thân ông ta mới biết mình đang đâm đầu vào chỗ chết.
Lừa bịp tống tiền hai trăm ngàn đô, còn đánh ba vợ của Lâm Thiệu Huy, trách không được Long Cửu tức giận như vậy mà gọi điện vào ban đêm cho ông ta.
Đổi lại người gặp phải chuyện đó là ông ta, e rằng ông ta cũng hận không thể băm Đỗ Việt ra thành từng đoạn.
Ngay lập tức, sắc mặt Chu Sở Hùng trầm xuống, dùng thái độ cực kỳ lấy lòng mà nói:
"Tất cả mọi chuyện đều để cậu Thiệu Huy xử lý, tôi không có ý kiến gì."
Cái gì!
Khi nghe được những lời này, Đỗ Việt đã biết được bản thân bị bỏ rơi. Ngay cả lão đại của anh ta còn không dám đắc tội đến anh. Anh ta sao lại có thể dám đắc tội anh được?
"Xin ngài tha mạng! Tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến tôi. Tất cả là do Lý Dịch Quân, là người đàn bà đê tiện kia giật dây."
Đỗ Việt sắp phát điên rồi. Trong lòng anh ta hận không thể băm Lý Dịch Quân ra thành từng đoạn.
Kẻ vô dụng?
Ngay cả Chu Sở Hùng cũng phải quỳ xuống lấy lòng người đàn ông này. Sao Lý Dịch Quân lại có thể nói anh là kẻ vô dụng?
Chỉ có điều!
Anh ta vừa quay đầu lại, đã không nhìn thấy bóng dáng của Lý Dịch Quân trong hội trường đâu. Hóa ra người phụ nữ này thấy được mọi thứ xảy ra không đúng theo kế hoạch thì cô ta thừa dịp mọi người không để ý đã trực tiếp chạy trốn.
Ầm!
Cả người Đỗ Việt hoàn toàn sởn hết tóc gáy lên. Người đã khởi xướng mọi chuyện đã chạy trốn. Vậy thì về sau khẳng định Lâm Thiệu Huy sẽ đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu anh ta.
Xong rồi!
Anh ta hoàn toàn xong đời rồi!