Bạch Tố Y nghĩ cũng không nghĩ tới, trực tiếp lắc đầu:
“Xin lỗi ông nội, tôi làm không được!”
Diệp Thiệu Huy là vì cứu cô, nên mới phải giả mạo vua Huyết Ngục, cô lại đi bỏ rơi Lâm Thiệu Huy sao?
Như vậy cô có còn xứng làm người không?
“Ngu xuẩn!”
Ngay sau khi nghe cô nói sắc mặt ông cụ nhà họ Bạch lập tức trầm xuống, lớn giọng quát:
“Cô cho rằng chỉ cần dựa vào cô, là có thể ngăn cản được người đàn ông được mệnh danh là hùng mạnh bậc nhất thế giới kia sao? Đây là cô đang tự đào hố chôn mình!”
“Tôi và Lâm Thiên Quang đã đạt được thỏa thuận rồi, chỉ cần cô ngủ với anh ta một đêm, anh ta có thể cân nhắc ở trước mặt vua Huyết Ngục cầu xin, như vậy cô và nhà họ Bạch chúng ta, đều có thể bình an vô sự.”
Cái gì!
Bạch Tố Y thật sự không dám tin vào tai mình, vội vàng đáp:
“Ông nội, tên Lâm Thiên Quang kia là một kẻ cặn bã, sao ông có thể hợp tác cùng anh ta cơ chứ?”
Chỉ là!
Ông cụ nhà họ Bạch khinh thường liếc nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Tên cặn bã thì đã làm sao, ít nhất người ta hiện tại cũng là người có tiếng nói ở trước mặt vua Huyết Ngục, cô theo anh ta sau này chính là dưới một người trên vạn người!”
“So với tên phế vật này, chẳng phải là tốt hơn gấp trăm lần sao? Đến lúc đó, nhà họ Bạch tôi cũng có thể được thơm lây!”
Nghĩ đến đây, trên mặt của ông cụ nhà họ Bạch cùng với những người khác đều tràn đầy vẻ vui sướng xúc động.
Đó thật sự là vua Huyết Ngục!
Nếu như có thể kết thân họ hàng, những ngày sau nhà họ Bạch bọn họ có thể tung hoành ngang dọc khắp cả An Nam, không ai có thể ngăn cản bọn họ!
Nhưng những lời này, lại khiến Bạch Tố Y hoàn toàn chết lặng!
Hóa ra những lời này, bản thân chẳng qua chỉ là công cụ để bọn họ trao đổi phú quý và quyền lực, bọn họ căn bản không hề quan tâm cô sống chết ra sao.
Ngay lập tức!
Bạch Tố Y sắc mặt lạnh lẽo lắc đầu:
“Không cần phải nói nữa, tôi nhất định sẽ không ly hôn với Lâm Thiệu Huy, sẽ càng không lên giường với kẻ cặn bã đó!”
“Tốt, như vậy cô đã quyết định tìm cái chết, thế thì tùy cô vậy!”
Ông cụ nhà họ Bạch hừ lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh:
“Vậy thì giao tất cả tài sản đứng tên cô ra đây, cô đã muốn tuẫn táng theo tên phế vật này, như vậy chỗ tài sản đó cô để lại cũng không dùng tới, tôi không muốn sản nghiệp nhà họ Bạch, lại dễ dàng bị hủy hoại đi như vậy!”
Lời này, trơ tráo đến cực điểm!
Như thể tài sản đứng tên Bạch Tố Y đều thuộc về ông cụ vậy.
Nhưng Bạch Tố Y, từ đầu đến cuối vẫn luôn lắc đầu.
Đối với những người chỉ biết đến lợi ích như thế này, cô đã hoàn toàn không còn chút hy vọng, cho dù toàn bộ tài sản của bản thân chỉ để lại cho một con chó đi nữa, cô cũng nhất định không chia cho bọn họ dù chỉ một xu.
Nhìn thấy cảnh này!
Ông cụ nhà họ Bạch tức quá hóa cười, âm trầm nói:
“Câu trả lời của cô cũng không có tác dụng gì, tôi và Lâm Thiên Quang cũng đã bàn bạc thương lượng xong xuôi rồi, cô không đồng ý lên giường với anh ta, vậy tôi đành phải bắt tay với anh ta…”
“Đoạt lấy sản nghiệp của cô!”
Nói rồi, ông cụ nhà họ Bạch cười gằn rồi đứng lên:
“Các người, cứ từ từ tận hưởng những ngày cuối cùng đi! Đến khi vua Huyết Ngục tới, cả nhà các người chết cùng nhau!”
“Ha ha ha!”
Sau đó, dẫn theo một đoàn người nhà họ Bạch, cười lớn rời đi.
Bất kể Bạch Tố Y sống hay chết, tất cả những gì thuộc về cô đều nằm trong tay ông cụ, điều này có thể khiến ông cụ cảm thấy không vui được sai?
Một nhà Bạch Tố Y, sẽ chết đẹp!
“Bạch Tố Y, chúng ta giải quyết như thế nào đây? Nhưng mẹ nghe nói vua Huyết Ngục đó, một câu nói cũng có thể gây nên chiến tranh, người như vậy chúng ta làm sao có thể đắc tội được chứ?”
Thẩm Ngọc Trân sắc mặt tái nhợt, nắm chặt lấy tay của Bạch Tố Y, bộ dạng đã là khóc không thành tiếng.
Trên mặt của Bạch Tố Y, cũng mang theo vẻ cay đắng chua chát.
Cô cũng không nghĩ tới, vị vua Huyết Ngục kia rõ ràng là đã bổ nhiệm mình làm người phát ngôn của ông ta, vì sao vẫn không nguyện ý buông tha cho chồng cô.
Nhưng chưa kịp đợi cô nói, một giọng nói cao vút, đột ngột vang lên.
“Chỉ là một món đồ giả mà thôi, không cần phải bận tâm!”
Hả?
Một nhà ba người, biểu cảm thay đổi ngay lập tức, sau đó tất cả đều dùng ánh mắt khó có thể tưởng tượng, nhìn chằm chằm về Lâm Thiệu Huy.
Bọn họ dường như rất muốn từ trên mặt của Lâm Thiệu Huy, tìm kiếm một vài điều gì đó.
Vua Huyết Ngục, chỉ là hàng giả thôi sao?
Làm như thế nào mà Lâm Thiệu Huy lại biết?
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại khẽ nhún vai, mỉm cười nói:
“Lời này là cuồng thần Huyết Ngục nói với anh, chính mồm ông ta thừa nhận vị vua Huyết Ngục kia chỉ là hàng giả.”
“Thật thế sao?” Bạch Tố Y sắc mặt ngay lập tức tràn đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn vui sướng, nắm chặt lấy tay của Lâm Thiệu Huy.
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy xuất hiện một nụ cười quỷ quyệt, nói:
“Đương nhiên là thật rồi, hơn nữa cuồng thần Huyết Ngục đó đang gấp gáp lên đường tới đây, chuẩn bị xử lý tên giả mạo đó…đoái thi vạn đoạn băm vằm thành nghìn mảnh!”
Vốn dĩ, Lâm Thiệu Huy không hề quan tâm chú ý đến tên giả mạo đó, nhưng đối phương lại cứ khăng khăng muốn tìm chết, như vậy Lâm Thiệu Huy…
Đành phải rủ lòng từ bi tác thành cho hắn ta!