Lúc này đây, Bạch Chí Phàm kinh hãi đến rơi cả cằm.
Rõ ràng vị trí đỗ xe VIP kia là để chuẩn bị cho đại tông sư.
Chẳng hạn như chiếc Rolls-Royce của Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn cũng dừng lại ở một vị trí VIP như thế.
Vậy mà bây giờ.
Lâm Thiệu Huy lại dừng một chiếc xe điện bên cạnh chiếc Rolls-Royce, sự chênh lệch như giữa trời và đất này khiến Bạch Tuấn Sơn và Bạch Chí Phàm không biết phải tỏ ra thế nào.
Không dừng ở đó.
Ba con Bạch Tuấn Sơn càng phải xạm mặt hơn.
Sau khi Lâm Thiệu Huy dừng xe lại, khóa xe yên vị nơi vị trí VIP đó, anh còn cố sức kéo xích, khóa ổ giống như thể sợ rằng chiếc xe của mình sẽ bị người ta ăn cắp mất.
"Hả... trời ơi, đúng là không bình thường mà."
Ba con Bạch Tuấn Sơn đổ mồ hôi.
Một cái bãi đỗ xe rộng thênh thang có hơn trăm chiếc xe sang, làm gì có ai mất não mà đi trộm chiếc xe điện của cậu ta chứ?
Nhưng mà tuy hai người họ cạn lời như thế, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ vô cùng cực.
"Điều kỳ lạ nhất là, sao tên này lại đến được chỗ như thế này?"
Bạch Tuấn Sơn nhíu mày, trong lòng ông ta mơ hồ nảy sinh cảm giác có gì đó không ổn.
Mà Bạch Chí Phàm lại nở một nụ cười lạnh, mỉa mai:
"Ba à, chúng ta đi hỏi không phải là sẽ biết hay sao?"
Vừa nói, Bạch Chí Phàm đã bước thẳng về phía của Lâm Thiệu Huy.
Lúc anh ta vừa đi về phía Lâm Thiệu Huy, khóe miệng đã cong lên nở nụ cười khinh bỉ và châm chọc.
"Đây không phải là anh hùng của đất Nam Giang đã phế cậu Lãnh Bất Phàm và cô Hạ Lan Kiều hay sao?"
"Sao nào? Lâm Thiệu Huy, mày tới đây tìm chết đấy hả?"
Bạch Chí Phàm nói thẳng không chút khách sáo nào, tràn ngập vẻ trào phúng và chế nhạo.
Chỉ là…
Lâm Thiệu Huy không buồn liếc mắt nhìn anh ta một cái, anh lạnh nhạt đáp:
"Liên quan gì đến anh?"
Nói xong, Lâm Thiệu Huy nhìn sang giống như thể đang nhìn thấy kẻ ngu, liếc ngang Bạch Chí Phàm một chút rồi định đi ngang sang bên cạnh.
"Mày..."
Bạch Chí Phàm thấy Lâm Thiệu Huy không để ý đến mình thì tức giận muốn đỏ mặt, anh ta trợn mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy rồi uy hiếp:
"Thằng kia, mày có biết mày dừng xe điện của mày ở chỗ nào không hả?"
"Là vị trí VIP đó, đừng nói cái đồ đáng chết như mày, cho dù có là Từ Minh Long trâu bò nhất thành phố Nam Giang này cũng không dám dừng ở đó nữa là?"
"Vị trí đỗ xe VIP đó là chuẩn bị cho đại tông sư, mày là cái thá gì?"
Giọng điệu của Bạch Chí Phàm lạnh buốt.
Chỉ là Lâm Thiệu Huy hoàn toàn không thèm để ý đến, lúc này đây anh đã đi thẳng đến gần lối vào của sân vận động.
"Này!"
"Lâm Thiệu Huy, xem ra mày cũng giỏi gớm nhỉ? Còn muốn vào sân vận động nữa hả? Ha ha ha..."
Sau khi Bạch Chí Phàm nhìn thấy cảnh tượng đó thì bật cười ha hả.
Không chỉ mình anh ta mà Bạch Tuấn Sơn bên cạnh cũng khinh thường lắc đầu:
"Tên ngu ngốc này lại bắt đầu điên khùng rồi đấy. Chỉ có tài phiệt nhà giàu cao cấp nhất thành phố mới có tư cách đi vào sân vận động này mà thôi. Nó muốn tự làm xấu mặt bản thân mình hay sao?"
Ngay sau đó, Bạch Chí Phàm và Bạch Tuấn Sơn cùng khoanh tay lại, từ từ xem trò hay.
Ở lối vào của sân vận động, có mấy vệ sĩ chuyên nghiệp phải kiểm tra thân phận rồi mới cho vào.
Mà Lâm Thiệu Huy còn không có thiệp mời thì chắc chắn sẽ bị đuổi thẳng cẳng, khi đó thì mất mặt vô cùng.
Tạch tạch tạch.
Hai ba con nhìn kỹ, khoảng cách giữa Lâm Thiệu Huy và lối vào càng lúc càng gần.
Mãi đến tận khi anh đi tới.
Nhưng vẫn không hề có ý định lấy thiệp mời ra.
"Ha ha ha... quả nhiên là cái tên này không có thiệp mời. Cứ chờ mà xem, lát nữa là bị đuổi ra thôi."
"Đồ ngu, tên này ngớ ngẩn thật."
Hai ba con Bạch Tuấn Sơn cười như điên.
Chỉ là ý cười của họ vừa hiện lên đã bị cảnh tượng tiếp theo làm cho đờ đẫn.