Nghe được câu này, bất kể là Hạ Lan Kiều trong phòng hay Cao Chí Viễn bên cạnh đều trở nên bối rối.
Có chuyện gì vậy?
Bác sĩ Lâm vừa đi vào liền mắng Hạ Lan Kiều, lại còn tuyên bố muốn phế cô ta,... chuyện này rốt cuộc là làm sao vậy?
Dự cảm bất an trong lòng Cao Chí Viễn ngày càng mãnh liệt, lập tức muốn mở miệng hỏi rõ.
Nhưng ngay lúc đó, một màn khó tin xuất hiện trước mặt ông.
Soạt!
Chỉ thấy sau khi nói ra câu đó, Lâm Thiệu Huy nhấc chân điểm nhẹ mũi chân trên mặt đất rồi đột ngột tung chân đá vòng cầu, nhằm ngay đùi phải của Hạ Lan Kiều mà đạp xuống.
Răng rắc.
Chỉ trong nháy mắt, chân của Lâm Thiệu Huy đã đá vào đùi phải cô ta.
Bắp đùi Hạ Lan Kiều như một khúc gỗ mục, ngay lập tức gãy răng rắc.
Ầm!
Cả người nằm trên mặt đất.
“A a a!”
Từng tiếng hét thảm đau đớn phát ra từ miệng Hạ Lan Kiều, cho đến lúc này cô ta mới cảm thấy từng cơn đau nhức như dời núi lấp bể từ đùi truyền tới.
Không chỉ vậy,
Hạ Lan Kiều hoảng sợ nhìn thấy bắp đùi bên kia của cô ta lại bị Lâm Thiệu Huy một cước nhanh nhẹn đạp gãy tiếp.
Xương trắng đều tăm tắp lộ ra dưới lớp da thịt và quần bị đâm rách.
Dòng máu đỏ tươi ồ ạt chảy ra.
Thê thảm!
Khiến người ta sợ hãi!
Một màn này tựa như không phải một bị cước của người khác mà ngược lại càng giống Hạ Lan Kiều bị một chiếc xe hơi đụng trúng vậy.
“A... khốn kiếp! Anh… anh dám đạp gãy chân tôi? Tại sao? Sao anh dám làm vậy?”
Gương mặt đậm vẻ son phấn của Hạ Lan Kiều tràn đầy hoảng sợ và khủng hoảng.
Nhất là đau đớn trên chân.
Khiến cô ta cả người run rẩy, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Không chỉ cô ta.
Nhìn đến vết thương thê thảm trên người Hạ Lan Kiều, ông Viễn và tên mặt trắng bên cạnh cũng bị sợ dọa sợ.
Thật… Thật quá ác độc mà.
Bọn họ chưa từng một người nào ngoan độc như vậy, tựa như không chút do dự nào mà đạp gãy chân người khác.
Vẻ hung tàn này khiến da đầu của ông Viễn và tên mặt trắng tê dại một hồi.
Chẳng qua, nghe được tiếng thét chói tai của Hạ Lan Kiều, khóe miệng Lâm Thiệu Huy nhếch lên:
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi đã từng nói là cô không thể đi ra khỏi bệnh viện mà.”
Nói xong Lâm Thiệu Huy chậm rãi tháo khẩu trang trên mặt xuống!
Ầm!
Thấy khuôn mặt đó, Hạ Lan Kiều cùng tên mặt trắng hoàn toàn sợ ngây người.
“Là... là anh.”
Hạ Lan Kiều dường như không tin vào mắt mình.
Người cô ta đang thấy không phải thần y Lâm sao?
Sao lại thành cái tên quê mùa này?
Giả?
Lẽ nào anh ta là giả!
“Ông Viễn, nhanh, mau gọi người bắt tên khốn kiếp giả mạo thần y Lâm này lại đi!”
“Anh ta đạp gãy chân tôi, còn giả mạo thần y Lâm, đáng chết mà!”
Hạ Lan Kiều thảm thiết kêu gào với Cao Chí Viễn.
Trong mắt cô ta, thần y Lâm là đại sư Trung y dĩ nhiên phải là một ông lão đức cao vọng trọng phải đúng.
Mà người trước mặt này nếu không phải giả mạo thì là gì chứ.
Chẳng qua là…
Nghe được tiếng hét của Hạ Lan Kiều, Cao Chí Viễn chỉ có thể nhắm mắt nói:
“Cô Kiều, cô nhầm rồi. Người này đúng là thần y Lâm thật đấy.”
Ầm ầm!
Một lời vừa ra, lửa giận trong mắt Hạ Lan Kiều cùng tên mặt trắng chợt tắt phụt.
Anh ta… Anh ta là thần y Lâm?
Sao có thể?
Hạ Lan Kiều chỉ cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ, cô ta chưa từng nghe qua có vị đại sư Trung y nào trẻ tuổi như vậy.
Đây giống như chuyện hão huyền vậy.
Nhất là, Hạ Lan Kiều rốt cuộc cũng nhớ tới câu nói kia của Lâm Thiệu Huy.
Anh ta nói sẽ không để mình đi ra khỏi bệnh viện, mà bây giờ…
Khuôn mặt Hạ Lan Kiều lập tức trắng bệch như giấy.