**********
"Tên nhóc này, mau biến ra chỗ khác đi! Không nhìn thấy à? Các vị lãnh đạo đến cả rồi! Mau đi đi!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong giọng nói của Ngô Vinh Quang lộ ra vẻ lo lắng không yên.
Nếu bởi tên nhóc này ngáng đường mà khiến các vị lãnh đạo khó chịu, vậy thì quả thật ông ta phải gánh chịu hậu quả rồi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe ông ta nói như vậy, ngón tay đang gõ lên đầu gối của Lâm Thiệu Huy chợt dừng lại một chút, sau đó anh quay đầu, nhìn chằm chằm vào Ngô Vinh Quang với vẻ mặt như cười như không:
"Ông có chắc muốn tôi rời khỏi đây không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hä?
Ngô Vinh Quang hoàn toàn mờ mịt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông ta không ngờ rằng thằng nhãi chướng mắt ngay trước mặt này lại bình tĩnh đến như vậy, nhất là hàm ý trong câu nói vừa rồi của anh, tựa như đang trêu chọc ông ta vậy.
Trong lòng Ngô Vinh Quang đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Còn ở đó mà nói linh tinh cái gì! Mau biến đi nhanh lên!"
"Bảo vệ đâu! Mau tới đây đuổi tên nhóc này đi! Mau lên!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi nói xong, Ngô Vinh Quang lập tức chỉ huy các nhân viên bảo vệ xung quanh đuổi Lâm Thiệu Huy rời khỏi đây.
Nhưng ngay khi tất cả các nhân viên bảo vệ đang định lao vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Dừng lại!"
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó... cộp cộp cộp!
Một nhóm người trung niên mặc tây trang, đi giày da vội vàng bước tới.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đó chính là đám người Lưu Chấn Hoàng đứng đầu tỉnh.
"Các vị lãnh đạo, các vị..." Ngô Vinh Quang cảm thấy đầu óc mình có chút mờ mịt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại kinh ngạc khi nhìn thấy cả ba người là Lưu Chấn Hoàng đứng đầu tỉnh, Thiếu tướng Đường Gia Quân của quân khu tỉnh, và người giàu có nhất tỉnh Nam Lộc là Mạc Vĩnh Đông đều đồng loạt dẫn theo một đám người đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Sau đó, tất cả mọi người đều cúi đầu nghiêm chỉnh:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Anh Lâm!"
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vào giờ phút này, Ngô Vinh Quang chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, thậm chí ông ta còn tưởng rằng mình vừa nghe nhầm.
Anh... Anh Lâm?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ông ta mở to hai mắt, nhìn người thanh niên trước mặt với vẻ mặt không thể tin được.
Anh vẫn còn rất trẻ, hơn nữa còn vô cùng giản dị!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh chính là anh Lâm, người khiến những nhân vật cấp cao này đột nhiên từ tỉnh đến đây chỉ vì muốn chào hỏi thôi sao?
Sao có thể có chuyện như vậy được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Xôn xao!
Ngô Vinh Quang lập tức chảy đổ mồ hôi ròng ròng, không ngừng chảy xuống.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhất là khi nghĩ đến ban nãy ông ta còn quát tháo đuổi vị "anh Lâm" này ra ngoài, thậm chí còn muốn sai nhân viên bảo vệ đuổi anh đi, Ngô Vinh Quang lập tức cảm thấy hai chân mình như mềm nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã phịch xuống dưới đất.
Nhưng dường như Lâm Thiệu Huy lại chẳng hề quan tâm đến một tên tép riu như ông ta, anh chỉ yên lặng dựa người trên ghế ngồi, sau đó liếc mắt nhìn ba người Lưu Chấn Hoàng đang đứng khom lưng, trong đôi mắt tràn lộ ra vẻ vô cùng uy nghiêm:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Mang hết đồ đến đây rồi à?"
Sau khi nghe anh nói như vậy, lúc này cả ba người Lưu Chấn Hoàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, bọn họ chậm rãi đứng thẳng người lên, nói bằng giọng cung kính:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Vâng!"
Sau khi nói xong, Lưu Chấn Hoàng giẫm chân bước lên phía trước, sau đó đưa cho anh một tập văn bản tài liệu, rồi nói:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Đây là văn bản bổ nhiệm của An Nam, sau khi anh Lâm ký tên, tất cả các cơ quan chính quyền lớn ở tỉnh Nam Lộc sẽ được điều động!"
Cái gì!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Câu nói này của ông ta khiến Ngô Vinh Quang càng cảm thấy hoảng sợ hơn.
Chỉ một tập văn bản tài liệu mà có thể điều động cả tỉnh Nam Lộc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Điều này khiến cho Ngô Vinh Quang gần như không thể tin được vào tai của mình.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đó!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đường Gia Quân, thiếu tướng quân khu tỉnh cũng tiến lên phía trước một bước, chậm rãi mở một chiếc hộp và một tập văn bản tài liệu ra, sau đó đưa cho Lâm Thiệu Huy:
"Anh Lâm, đây là huy chương đại tướng! Sau khi anh ký lên đây, anh sẽ trở thành vị đại tướng thứ tư của An Nam chúng tôi!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bùm!
Ngay sau khi ông ta vừa nói ra những lời này, Ngô Vinh Quang bị dọa đến nữa suýt chút nữa thì tè ra quần.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đại tướng?
Trước đây An Nam có tổng cộng ba vị đại tướng, mà vị thứ tư lại là... chẳng phải là vị Tướng Huy bí ẩn đang vô cùng nổi tiếng
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
An Nam gần đây sao!
Ngô Vinh Quang liếc nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt không thể tin được, ông ta có nằm mơ cũng không thể nào ngờ rằng mình sẽ được tận mắt nhìn thấy vị Tướng Huy trong truyền thuyết, nhất là khi đối phương lại còn trẻ như vậy, điều này quả thực đã phá vỡ thế giới quan của ông ta.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó!
Mạc Vĩnh Đông, người giàu nhất tỉnh Nam Lộc cũng lấy ra một tập văn bản tài liệu, đưa đó dâng lên một cách cung kính:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Anh Lâm, đây là tài liệu chuyển nhượng cổ phần được gửi tới từ trụ sở chính của tập đoàn Huy Hoàng!"
"Sau khi anh kí lên đó, anh sẽ trở thành chủ nhân mới của tập đoàn Huy Hoàng!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bich!
Câu nói này lại càng giống như sét đánh ngang tai, khiến Ngô Vinh Quang hoàn toàn ngã phịch xuống đất.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cuối cùng thì ông ta cũng đã hiểu!
Khoảng thời gian trước, vậy mà chủ nhân mới của Tập đoàn Huy Hoàng và Tướng Huy cao ngút trời mây của An Nam lại là cùng một người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Điều này... quả thực khiến người ta vô cùng sốc.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn.com
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.