Ông ta cũng biết lai lịch chỗ dựa phía của Đường Minh Phong không nhỏ, nhưng có linh lịch hơn nữa có thể hơn Tướng Huy sao?
Dưới mắt của Lý Tuyền, Đường Minh Phong và kẻ sau màn của anh ta đắc tội Tướng Huy, có thể nhặt về một cái mạng hay không cũng khó nói, mình còn cần sợ họ?
Cái gì?
Nghe nói như thế, Đường Minh Phong hoàn toàn tức giận: "Được, Lý Tuyền, ông có gan lắm, dám sỉ nhục cậu cả.”
“Tôi ngược lại muốn xem thử ông có thể có mấy cái mạng.”
Lý Tuyền cười ha ha, nhẹ gật đầu với điện thoại bên này: "Được, tôi chờ các người.”
Hả?
Đường Minh Phong nghe nói như thế, hoàn toàn mơ hồ.
Chuyện này sao có thể?
Lý Tuyền vậy mà không sợ hãi chút nào, hơn nữa mỗi một câu đều ra vẻ chế nhạo và đắc ý nồng đậm.
Chuyện này… sao có thể?
Anh ta lập tức nhận ra được chỗ khác lạ, trầm giọng nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Trước đó, Lý Tuyền ở trước mặt bọn họ khúm núm giống như chó.
Nhưng bây giờ vậy mà phách lối không coi ai ra gì, ngay cả cậu cả cũng dám sỉ nhục, chuyện này chắc chắn xảy ra chuyện gì.
Chỉ là Lý Tuyền chỉ cười lạnh: "Các anh không cần biết nhiều như vậy, các anh chỉ cần biết các anh lập tức sẽ thành người chết.”
Lý Tuyền mới không nói cho bọn họ biết Lâm Thiệu Huy chính là Tướng Huy, ông ta muốn để Lý Tuyền bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.
Mình trả giá một công ty, ông ta muốn để hai người họ bồi thường cái mạng.
Két!
Điện thoại trực tiếp bị cắt.
Mà Đường Minh Phong đầu kia ngây ra như phỗng, vẻ mặt kia giống như gặp quỷ.
Thái độ Lý Tuyền quá khác thường, vậy mà khiến anh ta có cảm giác bất an.
Anh ta lập tức quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế sô pha kia.
Gương mặt người đàn ông kia đẹp trai, khí chất nam tính, trên mặt có nhiều vết sẹo khiến anh ta có chút dữ tợn!
Nhưng cho dù như vậy cũng không che giấu được vẻ uy nghiêm bề trên bẩm sinh thuộc về anh ta.
Anh ta giống như một kẻ có dã tâm.
Ánh mắt âm tàn kia khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Cậu cả, Lý Tuyền ông ta không những không chịu làm theo lời chúng ta, thậm chí còn sỉ nhục anh lập tức sẽ chết.”
Người trước mắt này chính là chỗ dựa phía sau của Đường Minh Phong.
Cũng là người Lâm Thiệu Huy nằm mơ cũng muốn giết, Lâm Thần Hải!
Hả?
Nghe nói như thế, Lâm Thần Hải nhướng mày, hai đầu lông mày kia cũng lóe qua tia tàn nhẫn, nhưng lại kiềm chế sự tức giận hỏi: "Ông ta có nói nguyên nhân chứ?”
Đường Minh Phong lắc đầu nói: "Không có, chẳng qua nghe ý của ông ta, chính là bảo chúng ta rửa sạch cổ chờ chết.”
“Cậu cả, anh nói xem có phải vì Lâm Thiệu Huy hay không?”
Vù!
Lâm Thần Hải lập tức vứt ánh mắt lạnh như băng về phía Đường Minh Phong.
Dường như rất kiêng kị cái tên này!
Mà Đường Minh Phong thấy thế, cũng dựng đứng lông tơ, vội vàng cúi đầu xuống, run lẩy bẩy nói: "Thật xin lỗi, cậu cả… tôi… tôi lỡ lời! Tên vô dụng kia sao có thể khiến cậu cả anh xong đời chứ?”
Anh ta nhất định điên rồi, vậy mà lại cảm thấy tên vô dụng Lâm Thiệu Huy kia có thể giết câu cả?
Lâm Thần Hải chính là đế vương tối cao nhất, là sự tồn tại tương lai có khả năng kế thừa gia nghiệp nhà họ Lâm nhất, anh ta giống như một siêu sao.
Lâm Thiệu Huy chẳng qua là một tên vô dụng ăn bám phụ nữ, có tư cách gì so sánh với cậu cả?
Lúc này Lâm Thần Hải mới nguôi giận, đồng thời cười lạnh nói: "Vốn dĩ tên vô dụng như thế tôi không muốn tự mình ra tay, bởi vì tôi sợ bẩn tay.”
“Nhưng bây giờ xem ra tôi không thể không ra tay.”
Nghe vậy, Đường Minh Phong lập tức mừng như điên, kinh ngạc: "Cậu cả, anh muốn đích thân ra tay? Vậy cho dù tên vô dụng Lâm Thiệu Huy có ba đầu sáu tay thì có lẽ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Lâm Thần Hải là ai?
Người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm, chiến tướng quân đoàn dũng mãnh trẻ tuổi nhất có tiền đồ nhất.
Anh ta muốn ra tay chơi chết Lâm Thiệu Huy. Đây còn không phải dễ như trở bàn tay?
Đến lúc đó cho dù thần y Lâm gì kia cũng không nhìn đủ.
Mà lúc này, Lâm Thần Hải lại cười quỷ dị một tiếng.
“Ba ngày sau, chuẩn bị một món quà lớn cho tôi, đưa cho tập đoàn Bạch Kỳ.”