Mục lục
Ma Vương siêu cường của thế giới hắc ám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc khi chứng kiến cảnh này, cả phòng tiệc đột ngột chìm vào trong sự im lặng. Toàn bộ nụ cười gằn trên gương mặt mọi người đều đông cứng hoàn toàn. Tiếp sau đó là sự trỗi dậy của nỗi sợ cùng cực, lúc này bọn họ đều không dám tin vào mắt mình. Không ngờ Bạch Hổ lại phế đi Chu Uẩn. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Cảnh tượng này thật khiến mọi người phát điên vì nó, từng ánh mắt sợ hãi chỉ muốn chết đều lập tức dán chặt lên Bạch Hổ.



“Bạch Hổ, anh… anh lại dám làm tôi bị thương ư?” Chu Uẩn phẫn nộ tột cùng, gương mặt với nét đau khổ sâu sắc, thật là muốn hóa điên rồi.



Anh ta vốn không ngờ được Bạch Hổ sẽ ra tay với mình. Đợi đến lúc nhận ra thì đã quá muộn rồi, hai cánh tay của anh ta đã bị gãy hoàn toàn. Anh ta đã trở thành một kẻ tàn phế.



Trên gương mặt của Bạch Hổ lại lộ ra một nụ cười độc ác: “Không phải anh nói muốn bẻ gãy tay chân sao?”



“Khốn nạn! Tôi nói là bẻ gãy tay chân của đôi nam nữ chó má kia, anh là đồ ngốc à?” Chu Uẩn gào thét một cách điên cuồng, không ngờ tên Bạch Hổ này lại ngu ngốc hiểu sai ý của anh ta.



Quả là một tên não lợn!



Chỉ có điều, Bạch Hổ lại nhìn về phía vợ chồng Lâm Thiệu Huy, gương mặt mang theo nụ cười châm biếm: “Xin lỗi! Tôi không thể mạo phạm đến chủ nhân tương lai nhà họ Bạch của chúng tôi được.”



Lời này vừa được thốt ra, vẻ mặt của những người có mặt đột ngột thay đổi. đầu óc từng người một như muốn nổ tung, dường như sợ đến nỗi muốn són ra quần.



Ảo giác, chắc chắn đây là ảo giác.



Bọn họ đã nghe được gì vậy? Thế mà Bạch Hổ lại gọi với Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y là chủ nhân tương lai của nhà họ Bạch ư? Điều này con mịa nó sao có thể thế được?



Đặc biệt là ông cụ nhà họ Bạch, sau khi nghe được những lời của Bạch Hổ, lúc này tay ông ta bỗng nhiên run lên, ly rượu liền tuột tay rơi xuống.



“Răng rắc!” Ly rượu vỡ tan tành ngay lập tức.



Nhưng dường như ông ta chẳng hề quan tâm, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Bạch Hổ. Ông ta đã hoàn toàn bị dọa đến ngây cả người.



Bình bịch!



Bình bịch!



Lúc này, tim ông ta đập mạnh, tưởng chừng như không dám tin vào tai mình. Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Như là chủ nhân tương lai của nhà họ Bạch sao???



“Cậu Bạch Hổ, cậu...cậu đang đùa đúng không?” Những kẻ nhà họ Bạch muốn chia gia tài có mặt tại đó từng người từng người một đều run lẩy bẩy, lo lắng không yên nhìn về phía Bạch Hổ.



Lúc này, toàn bộ khách xung quanh đều dùng ánh mắt kinh hãi tột cùng nhìn chằm chằm Bạch Hổ, gương mặt đầy vẻ hoài nghi. Chủ nhân nhà họ Bạch thống trị tỉnh Nam Lộc và dốc sức phục vụ dưới trướng vua Huyết Ngục. Hai kẻ vô dụng đó có tài đức gì để đảm nhiệm trọng trách này chứ? Đây… thật là ly con mịa nó kỳ như chuyện nghìn lẻ một đêm.



Nhưng ngay tại lúc này, Trịnh Hồng Liên lại tiến lên trước một bước, lớn tiếng nói: “Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, Bạch Tố Y sẽ là người thừa kế vị trí chủ nhân nhà họ Bạch. Trịnh Hồng Liên kính chào chủ nhân.”



Soạt!



Đám người Bạch Trần và Bạch Hổ phía sau, đồng thời quỳ xuống trước Bạch Tố Y.



“Kính chào chủ nhân!”



Cuối cùng thì chuyện mọi người cho rằng không thể xảy ra lại xảy ra rồi. Bạch Tố Y thật sự đã trở thành chủ nhân nhà họ Bạch.



Nhìn thấy cảnh này, hai chân của ông cụ bên nhà họ Bạch mềm nhũn, những giọt mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt một lăn xuống. Thì ra khi nãy người ở trên xe lại thật sự là Lâm Thiệu Huy. Ông ta không thể hiểu được, bọn họ vừa mới đối địch với Bạch Tố Y, tại sao cô lại trở thành chủ nhân nhà họ Bạch chứ? Chuyện này thật sự là ác mộng đối với việc họ chia gia tài, làm cho lòng dạ cả đám người muốn chia gia tài nhói lên sự hối hận sâu sắc.



Chủ nhân, của nhà họ Bạch! Đó đúng là một trong bốn bá chủ thống trị cả tỉnh Nam Lộc. Vậy có nghĩa là sau này Bạch Tố Y có thể được hưởng toàn bộ tài nguyên và quyền lực nhà họ Bạch, muốn hô mưa gọi gió thế nào cũng được, cả tỉnh Nam Lộc đều nằm rạp dưới chân cô, thế mà khi bọn họ chia gia tài lại đuổi Bạch Tố Y ra khỏi nhà. Thật là quá ngu ngốc! Bọn họ đã lỡ mất một cơ duyên lớn.



Chỉ có điều, Chu Uẩn lại cười một cách đáng sợ: “Cho dù là chủ nhân nhà họ Bạch thì sao chứ? Đôi nam nữ chó má này sỉ nhục Tướng Huy, vua Huyết Ngục và nhà họ Nạp Lan. Bọn họ đã phạm tội không thể tha thì chắc chắn sẽ phải chết. Trịnh Hồng Liên, thân là thuộc hạ của vua mà cô lại đi bảo vệ họ, cô… cũng phải chết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK