Những lời nói này của Lâm Thiệu Huy rất bá đạo và kiêu ngạo.
Mà sau khi nghe được những lời nói này, sắc mặt của ba người là ông cụ Bạch, bác cả Bạch Long Hải và Bạch Tư Yên lập tức trở nên khó coi tới cực điểm. Trong đầu của ba người không khỏi hồi tưởng lại câu nói của Lâm Thiệu Huy lúc rời đi nhà họ Bạch: “Lặp lại một lần nữa, nếu các ngươi lại đi nhờ vợ tôi giúp đỡ, thì các ngươi... Tất cả đều phải quỳ!”
Lúc ấy, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng lời nói đó của Lâm Thiệu Huy là ngu ngốc, ngu không ai bằng.
Nhưng thật không nghĩ tới, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, lời nói đó của anh đã trở thành sự thật.
Chẳng lẽ... Anh đã sớm dự liệu được hết thảy mọi việc?
Nghĩ tới khả năng này, vô luận là ông cụ Bạch hay những người nhà họ Bạch xung quanh, trong lòng bọn họ đều nhịn không được run rẩy sợ hãi.
Nếu là từ khi mới bắt đầu, Lâm Thiệu Huy liền tính được kết quả hiện tại, loại tâm tư thủ đoạn này quả thật đạt tới một trình độ cực kỳ đáng sợ.
“Bác cả, vì gia tộc, vì mọi người chúng ta, người cũng nên tranh thủ thời gian quỳ xuống a!”
“Bạch Tư Yên, cậu còn đứng đó làm gì? Không có nghe được lời nói của Lâm Thiệu Huy sao?”
“Nhanh quỳ xuống, đều là tại các ngươi ra chủ ý cùi bắp! Tại vì các người nên chúng ta mới ra nông nỗi này!”
“...”
Giờ khắc này, chứng kiến Bạch Long Hải cùng với Bạch Tư Yên vẫn còn phát mộng ngây ngốc đứng đó, xung quanh những... Người trưởng bối nhà họ Bạch, nhao nhao mở miệng trách cứ.
Hoặc là phàn nàn!
Cũng có khuyên bảo!
Nhưng ý tứ chung của mọi người đều là muốn Bạch Long Hải và Bạch Tư Yên quỳ xuống, cầu xin Bạch Tố Y.
Nghe được những lời nói đó, sắc mặt của Bạch Long Hải cùng với Bạch Tư Yên âm trầm hầu như chảy ra nước.
Hai người bọn họ nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, sẽ có một ngày lại rơi vào trong tay một người con rể nho nhỏ ở nơi này
“Ai... Anh cả, Bạch Tư Yên! Các người dựa theo lời nói của Lâm Thiệu Huy mà làm đi!” Khuôn mặt của ông cụ Bạch tràn đầy vẻ phức tạp.
Sau khi nghe được lời của ông cụ nói, tuy Bạch Long Hải và Bạch Tư Yên đều ngàn lần không muốn cũng không thể tránh được nữa.
Bộp!
Bộp!
Hai người chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Bạch Tố Y, van xin: “Bạch Tố Y, lúc trước là do bác có mắt như mù, hiện tại bác đã biết rõ, cầu xin cháu đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Bạch Kỳ của nhà chúng ta! Làm ơn!”
“Chị họ, em đã sai rồi, em không có năng lực đảm nhiệm chức chủ tịch này, vị trí này là của chị, cầu xin chị đáp ứng!”
Rung động.
Giờ khắc này, Bạch Tố Y chỉ cảm thấy trái tim của mình bang bang nhảy loạn không ngừng, hầu như đã treo lên tận cổ họng.
Trọn vẹn hơn mười người, đều là cao tầng nhà họ Bạch đang quỳ dưới đất cầu xin.
Loại tình cảnh này, là lần thứ nhất trong đời anh ta có thể nhìn thấy:
“... Tôi xong đời rồi à...”
Càng làm cho Trịnh Gia Nghĩa hối hận muốn chết đó là lúc trước anh ta làm nhục Bạch Tố Y, đã triệt để xé toang mặt mũi, nên bây giờ anh ta hoàn toàn có thể dự liệu được kết cục đáng buồn của mình sẽ như thế nào.
“Bác cả, Bạch Tư Yên, còn có các chú, các bác... Các ngươi mau đứng lên a! Tố Y không gánh chịu nổi đâu!” Ngay lúc này, Bạch Tố Y trở nên luống cuống.
Dù sao những người đang quỳ gối trước mặt cô đều có vai vế bề trên, làm sao cô có thể thừa nhận nổi.
Chẳng qua, cho dù cô khuyên bảo như thế nào, đám người Bạch Long Hải đều vẫn quỳ như cũ không có đứng lên.
Thấy một màn này, Bạch Tố Y chỉ có thể kiên trì nói ra: “Được rồi! Tôi đáp ứng mọi người, mọi người mau đứng dậy đi!”
Đã đáp ứng?
Hô...
Nghe được lời nói đó của cô, Bạch Long Hải cùng với mọi người nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng bọn họ vẫn còn không có vội vàng đứng lên, mà ánh mắt đồng loạt hướng về phía Lâm Thiệu Huy nhìn lại.
Bọn họ đã làm điều cần làm, bây giờ muốn biết Lâm Thiệu Huy làm như thế nào có thể khuyên nhủ Từ Minh Long cùng với các nhân vật máu mặt kia.
“Yên tâm đi! Chỉ cần các người để Bạch Tố Y tiếp tục đảm nhiệm chức tổng giám đốc, công khai với truyền thông. Như vậy Từ Minh Long cùng những người kia sẽ biết nên làm như thế nào.”
Lâm Thiệu Huy dùng giọng điệu bình thản, lạnh lùng nói.
Mà nghe anh nói như vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chỉ... đơn giản như vậy thôi à?
Trong lòng mỗi người nhà họ Bạch ở đây đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì tin tưởng vào Lâm Thiệu Huy.
Nhưng mà.
Đúng lúc này, con mắt của Lâm Thiệu Huy nhìn lướt qua một vòng, sau đó dừng lại tại đám người Bạch Gia Nghĩa, khóe miệng cong lên, lành lạnh nói: “Tuy nhiên, trước khi giải quyết nguy cơ của nhà họ Bạch, cần phải giải quyết một ít người có tâm đã bị chó ăn mất mới được.”
Oanh!
Lời nói này như một đạo tiếng sấm, hung hăng oanh vào trong lòng Trịnh Gia Nghĩa cùng với một số cao tầng, khiến cho mặt mấy người này không còn một chút máu, ngồi bệch trên mặt đất.
Đã xong!
Bọn họ triệt để xong rồi!