Ở đầu bên kia điện thoại, đã truyền đến âm thanh báo cấp tốc.
Tất cả mọi người ở đây đều bị sốc, dường như không thể tin vào tai của mình!
Đá ra khỏi quân đoàn!
Hạ cấp một sao!
Vĩnh viễn không được tăng hạng!
Điều này là hoàn toàn hủy diệt Chu Uẩn.
Bọn họ cũng không nghĩ tới một cuộc điện thoại của Lâm Thiệu Huy, thực sự sẽ khiến cho Chu Uẩn bị đá ra khỏi quân đoàn.
Điều này làm sao có thể như vậy!
Một cuộc điện thoại kia của anh, rõ ràng là đã báo cáo tới văn phòng quân luật, làm sao có thể truyền đến tai của chiến thần Huyết Long ở bên kia nhanh như vậy?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy tràn ngập đầy kinh hãi!
“Là...có phải là anh làm không?”
Ông cụ nhà họ Bạch hoảng sợ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, giọng nói có chút run rẩy.
Chỉ vì cảnh tượng trước mắt quá mức kinh hãi thế tục!
Vậy mà một tên phế vật chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, có thể đem một chiến tướng ba sao phải quay trở lại vạch xuất phát?
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy chỉ hời hợt cười một tiếng:
“Tôi cũng không ngờ rằng quân đoàn Long Hổ lại làm việc hiệu quả cao như vậy, tôi vừa mới gọi điện thoại, thì bên kia chiến thần Huyết Long lại tự mình nghe điện thoại.”
Thật sự là anh!
Tất cả mọi người nhìn về phía Lâm Thiệu Huy như nhìn thấy ma quỷ!
Trời ạ!
Đây chính là một trong những chiến tướng ba sao có tiền đồ nhất, lại bị tên phế vật Lâm Thiệu Huy chỉ gọi một cuộc điện thoại đã hủy hoại đi toàn bộ con đường sự nghiệp của anh ta!
Vừa rồi, khi Lâm Thiệu Huy nói đá Chu Uẩn ra khỏi quân đoàn Long Hổ, bọn họ còn coi đó như một trò đùa.
Nhưng hôm nay, bọn họ chỉ cảm thấy kinh hoàng!
“Đồ rác ruởi, cậu dám hại con trai của tôi, tôi muốn lấy mạng của cậu!”
Khi nghe tin con trai của bà ta không còn hy vọng được thăng chức trong cuộc đời này, dì Vương đã hoàn toàn mất trí, giương nanh múa vuốt đánh về phía Lâm Thiệu Huy!
Bộ dạng như muốn chém Lâm Thiệu Huy thành nghìn mảnh!
Chỉ là không đợi Lâm Thiệu Huy ra tay, Bạch Tố Y đứng bên cạnh đã dẫn đầu tiến lên một bước, đạp một cước về phía dì Vương!
Sau đó bà ta lập tức kêu lên “ai u”, rồi lảo đảo lùi về phía sau, che lấy cái bụng, đau đến nhe răng trợn mắt!
“Đồ đê tiện, cô dám đánh tôi?” Dì Vương nổi trận lôi đình, giận dữ nhìn về phía Bạch Tố Y.
Tất cả mọi người ở đây cũng ngây ra như phỗng!
Bọn họ cũng không nghĩ đến, bộ dạng của Bạch Tố Y dịu dàng, ngoan ngoãn ít nói lại có một mặt cứng rắn như vậy!
Bạch Tố Y nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đày tức giận:
“Bà có thể nhục mạ tôi, nhưng mà nếu nhục mạ người đàn ông của tôi, vậy thì tôi... sẽ liều mạng với bà!”
Nghe vậy, Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh lập tức mỉm cười, trong lòng còn có một dòng nước ấm chảy qua.
“Chu Uẩn đánh chết cô ta cho mẹ! Đánh chết đồ đê tiện này!”
Dì Vương gào thét ầm ĩ lên, trong mắt cũng hiện lên tia độc ác, hận không thể chém hai vợ chồng trước mắt này thành nghìn mảnh!
“Mẹ, mẹ đừng nóng vội!”
Lúc này Chu Uẩn cũng lộ ra sát ý, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy:
“Chờ tôi tặng lễ vật cho Tướng Huy để lấy lòng anh ta, đến lúc đó ngay cả chiến thần Long Hổ cũng không làm gì được tôi, thằng nhóc này…”
“Anh ta phải chết!”
Anh ta biết nếu lúc này ra tay với Lâm Thiệu Huy vậy thì sự nghiệp của anh ta sẽ hoàn toàn kết thúc.
Chỉ có khi gặp được Tướng Huy, và trở thành con chó của anh, mới có thể thay đổi số mệnh của anh ta, thậm chí có thể báo thù rửa nỗi hận này!
Tướng Huy!
Đúng vậy, đó chính là Tướng Huy!
Lập tức vẻ mặt của dì Vương lộ ra vẻ kích động, mặc dù con trai của bà ta bị đá ra khỏi quân đoàn Long Hổ, nhưng nếu có thể được Tướng Huy để ý đến, vậy thì ngay cả chiến thần Long Hổ cũng phải quỳ gối dưới chân con trai của bà ta.
Lúc này, dì Vương đắc ý cười to, nhìn về phía vợ chồng Lâm Thiệu Huy không chút thiện cảm:
“Các người một đôi nam nữ chó chết này cứ chờ đó cho tôi, Chu gia tôi sẽ cho các người chết không có chỗ chôn!”
Nhưng mà, không chỉ có như vậy ánh mắt của hung tàn của Chu Uẩn cũng nhìn về phía ông cụ nhà họ Bạch và những người khác, dường như đã nổi giận tới cực điểm:
“Các người nhà họ Bạch đã ép tôi quá đáng, chờ đến khi tôi gia nhập đoàn quân của Tướng Huy, tôi nhất định phải để những người nhà họ Bạch... tan cửa nát nhà!”