Lâm Thiệu Huy nhìn chiếc điện thoại của mình, không tự chủ lắc đầu nhẹ vài cái.
Nhiều người đam mê điện tử trên thế giới đang điên cuồng truy tìm tung tích chiếc điện thoại này của anh, thậm chí còn không tiếc gì hết, ngày ngày giờ giờ đều đến kiểm nghiệm tòa tháp tín hiệu kia của anh.
Lấy tháp tín hiệu làm trung tâm, nếu muốn tìm ra cỗ máy ma quỷ, cho dù chỉ được nhìn một cái, những người đó cho dù chết cũng thấy mãn nguyện rồi.
“Đáng tiếc, ba năm nay mình chỉ sử dụng có một lần!”
“Cũng chính là cái lần gửi tin nhắn cho mấy cô dì đó, cỗ máy ma quỷ này ở trong tay mình coi như lãng phí rồi!”
Lâm Thiệu Huy cười nhạt, lúc ấy anh không để ý gì mà đặt điện thoại trên ghế sô pha, sau đó quay người đi vào trong phòng tắm.
Rất nhanh!
Sau khi Lâm Thiệu Huy tắm xong, thay một bộ quần áo mới đi ra.
Lạch cạch!
Cửa nhà mở ra, nhìn thấy cả nhà Bạch Tố Y bước vào.
“Bố, mẹ, vợ, mọi người về rồi!”
Lâm Thiệu Huy lấy cỗ máy ma quỷ của mình lên cất vào trong túi quần, sau đó cười tủm tỉm ra đón.
Chỉ là, đúng lúc anh vừa ra đến cửa, phát hiện ngoài một nhà Bạch Tố Y ba người đi vào, đằng sau còn có một thanh niên trẻ và một ông già.
“Tiểu Phàm, giới thiệu với con! Đây là Sở Du, bạn tiểu học của Bạch Tố Y! Vừa từ nước ngoài trở về, trong nhà cậu ấy làm ngành chế tạo điện thoại, chuẩn bị về nước phát triển.
Lúc này Bạch Tuấn Sơn chỉ vào thanh niên rồi giới thiệu với Lâm Thiệu Huy.
Nghe thấy lời này, thanh niên kia cười nhẹ, đôi mắt thâm sâu nhìn Lâm Thiệu Huy, trong mắt anh ta hiện lên một tia khinh thường không thể nhìn thấu, lúc này mới nói:
“Anh là Lâm Thiệu Huy đúng không? Lúc nãy tôi nghe thấy Bạch Tố Y nhắc đến anh!”
Nói rồi thanh niên kia gật đầu với Lâm Thiệu Huy, tỏ ý đã chào hỏi rồi.
Chỉ là ai cũng có thể nhìn ra sự khinh thường Lâm Thiệu Huy từ trong thái độ của Sở Du.
Một màn này khiến Bạch Tuấn Sơn có chút ngại ngùng, có điều vẫn tiếp tục chỉ vào ông lão bên cạnh nói:
“Tiểu Phàm, ông lão này rất giỏi đấy! Ông ấy là nhà thiết kế điện thoại di động rất có uy tín ở An Nam - Ông Trương Thiên Lợi!”
“Bây giờ là trụ cột của công ty điện thoại nhà Sở Du!”
Nghe thấy lời giới thiệu, ông lão tên Trương Thiên Lợi ấy cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Thiệu Huy một cái, gật đầu cũng không thèm gật.
Ngạo mạn!
Một già một trẻ này, quá mức kiêu ngạo, trong mắt bọn họ, dường như Lâm Thiệu Huy đến tư cách nói chuyện với bọn họ còn không có.
Một màn này khiến Bạch Tố Y trở nên có chút khó xử.
Cô lập tức nói:
“Anh Sở Du, thật không ngờ ở đây cũng có thể gặp được anh!”
”Đúng đấy! Sau khi xa nhau lúc còn nhỏ, đến giờ cũng được mười mấy năm không gặp em rồi!” Sở Du đối mặt với Bạch Tố Y, cảm xúc trên gương mặt nhiệt tình đến lạ thường.
Đặc biệt là trong ánh mắt anh ta nhìn Bạch Tố Y, mang theo một chút mê man cùng mến mộ:
“Thật không ngờ, tiểu nha đầu năm nào trong lớp giờ đã trở thành nữ CEO của tập đoàn Bạch Kỳ rồi! Hơn nữa lại còn đoan trang xinh đẹp như thế này! Nếu như sớm biết vậy, năm đó cho dù đánh chết anh cũng sẽ không ra nước ngoài, chắc chắn sẽ theo đuổi em đến được mới thôi!”
Sở Du nửa đùa nửa thật nói.
Nhưng trong ngữ khí có thể lấy được lòng ái mộ và hảo cảm đối với Bạch Tố Y
Nghe được lời này, Bạch Tố Y lại không hề nghĩ nhiều, ngược lại cô còn tò mò hỏi:
“Sở đại ca, lần này anh về nước là chuẩn bị phát triển trong nước sao? Nghe nói điện thoại của nhà anh rất có tiếng tăm trên thế giới!”
Điện thoại, là loại thiết bị liên lạc.
Một nhà sản xuất điện thoại di động quy mô lớn, nhưng nói vị thế của nó thì còn lâu mới có thể so được với tập đoàn Bạch Kỳ.
Giờ phút này, không chỉ có sự ngưỡng mộ của Bạch Tố Y dành cho Sở Du, còn có Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân bên cạnh cũng vô cùng ngưỡng mộ.
“Không sai!”
Trên mặt Sở Du xuất hiện những đường nét kiêu ngạo:
“Lần này về, anh định phát triển ở An Nam! Lần này đến là anh đặc biệt mang cho em một món quà!”