Trong mắt ông ta lộ rõ vẻ kinh ngạc và sợ hãi, ông ta không thể tin được Từ Hoài Nhân sẽ điên cuồng như thế, vậy mà lại định chết chung với ông ta?
Nếu hôm nay ông ta chết ở đây thì chắc chắn nhà họ Từ cũng sẽ bị Tập đoàn Huy Hoàng điên cuồng trả thù.
Muốn ăn thua đủ với bọn họ chỉ vì hai ông bà già không rõ lai lịch ư?
Chuyện này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Ngay lập tức, trong lòng Vạn Trọng Vinh cảm thấy vô cùng bất an.
Ông ta dùng ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân, không phải hai lão già đồ bỏ đi này có gia thế đáng sợ gì đó chứ?
Trong một chớp mắt sau, sắc mặt của ông ta trở nên nặng nề vô cùng, nghĩ đến việc có nên vứt bỏ Lý Thanh Như để bảo vệ chính mình không.
Nhưng cũng vào đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy kiêu ngạo truyền tới từ cửa ngân hàng.
“Nhà họ Từ kiêu ngạo thật đấy.”
Hả?
Tất cả mọi người nghe nói vậy thì cùng nhau nhìn về phía cửa.
Sau đó thì nhìn thấy một thanh niên mặc áo khoác dài, khí thế ngất trời đứng ở cửa, toàn thân tỏa ra khí chất sang trọng cao quý từ trên xuống dưới.
Lúc này, người thanh niên nọ đang xem thường, cười cợt Từ Hoài Nhân ngay trước mặt ông ta, anh ta châm chọc nói:
“Ai không biết còn tưởng nhà họ Từ nhà các ông mới là chủ nhân của Bắc Lộc chứ.”
Ôi.
Nghe anh ta nói như thế, mọi người ở đây sợ ngây người.
Rốt cuộc người mới đến có thân phận như thế nào hơn nữa dám nói năng như vậy với chủ nhà của nhà họ Từ?
Chuyện này quá kì lạ nhỉ?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều chấn động.
Nhất là khi bọn họ thấy từng chiếc limousine đều đỗ ở cửa ngân hàng, đồng thời là sau khi thấy được biển số xe đặc biệt.
Trên mặt mọi người đều hiện ra biểu cảm như gặp quỷ.
“Biển số xanh Hà Nội? Còn là liền nhau? Rốt cuộc là nhân vật thần thánh nào đến vậy.”
“Nhà họ Phương. Đây là đoàn xe của Nhà họ Phương.”
“Cái gì? Nhà họ Phương ở Thủ đô à? Tại sao bọn họ lại xuất hiện ở một nơi nhỏ như Bắc Lộc?”
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Tất cả những chiếc xe trước mắt này là của nhà họ Phương, một gia tộc giàu có ở Thủ đô.
Thủ đô là nơi mà người ta tranh đoạt quyền lợi lẫn nhau, phàm là thế lực có thể vững bước ở Thủ đô thì chắc chắn không phải là một thế lực bình thường.
Mặc dù nhà họ Phương chỉ là một thế lực hàng trung hoặc hàng thấp ở Thủ đô, nhưng đi ra bên ngoài Thủ đô thì lại có quyền thế ngập trời, không ai có thể ngăn cản nổi.
“Đó là cháu trai trưởng của nhà họ Phương, Phương Lạc Nam.”
Một người kinh ngạc kêu lên, nói thân phận của người thanh niên nọ.
“Ầm.”
Sau khi tất cả mọi người nghe anh ta kêu lên, từng người một như bị tắt công tắc, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, không thể nào tin nổi.
Bên trong một chi nhánh nho nhỏ của ngân hàng Huy Hoàng hơn nữa liên tiếp xuất hiện mấy nhân vật tai to mặt lớn, người đến sau có địa vị cao hơn người đến trước.
Chuyện này quả thật rất là khó tin.
Ngay lập tức, tất cả mọi người dùng ánh mắt sợ sệt nhìn về phía Phương Lạc Nam.
Đây chính là một cậu chủ nhà giàu chân chính.
Hơn nữa bọn họ đều từng nghe nói, Phương Lạc Nam chính là một người tài giỏi đang cạnh tranh chức vị chủ nhà Nhà họ Phương. Trong nhà họ Phương có gần tám mươi phần trăm người đồng ý để cho anh ta đảm nhiệm vị trí chủ nhà.
Nói cách khác, đây là chủ nhà tương lai của nhà họ Phương.
Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, sắc mặt của Từ Hoài Nhân cũng đột nhiên trở nên nặng nề.
Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.
Mặc dù cũng là chủ nhà một gia tộc giàu có, nhưng ông ta nhiều nhất cũng chỉ có thể được coi là một con rắn, còn nhà họ Phương ở Thủ đô thì lại là rồng hàng thật thứ thật.
Nếu Từ Hoài Nhân ra khỏi Bắc Lộc thì có khi còn không bằng một con chó.
Nhưng Phương Lạc Nam ra khỏi Thủ đô rồi thì cả nước vẫn phải sợ anh ta như cũ.
Đây cũng chính là chênh lệch giữa hai người.
Ngay lập tức, khi nhìn thấy Phương Lạc Nam đứng đối mặt với mình, ông ta hơi bất an đi lên.
Mà tên Vạn Trọng Vinh nhìn thấy Phương Lạc Nam đi vào thì vui mừng không ngớt, vội vàng dùng vẻ mặt nịnh nọt tiến lên đón: “Cậu Nam, cậu tới rồi đấy à. Tôi đã chuẩn bị xong một nghìn năm triệu đô cho cậu vay rồi.”
Nhưng...
“Giám đốc Vinh, không phải vội. Trước khi cho tôi vay, tôi muốn nhờ ông...”
Phương Lạc Nam cười ác độc một tiếng, sau đó ác độc liếc nhìn vợ chồng Bạch Tuấn Sơn.
“Giúp tôi đánh cho hai kẻ bỏ đi này tàn phế đã.”