Mục lục
Ma Vương siêu cường của thế giới hắc ám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hả?



Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người bèn cùng nhau nhìn về một hướng.



Sau đó thì họ nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ chậm rãi đi tới.



Hai tay ông ta đút vào trong túi áo, trên mặt nợ một nụ cười, ăn mặc kiểu nhà giàu, nhưng đôi mắt của ông ta lại cực kì sắc bén.



Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, trên mặt mọi người ở đây đều lộ vẻ khó hiểu.



Bởi vì bọn họ đều biết người đàn ông trước mắt này là giám đốc của ngân hàng Hoàn Cầu, Vạn Trọng Vinh.



“Giám đốc, cứu tôi với. Mau cứu tôi với.”



Nhìn thấy đối phương, Lý Thanh Như lập tức lảo đảo phóng tới Vạn Trọng Vinh, tựa như là bắt lấy được cọng cỏ cứu mạng, trên mặt mang theo vẻ vui mừng.



Lúc đứng ở bên cạnh Vạn Trọng Vinh, ánh mắt cô ta nhìn Từ Hoài Nhân tràn ngập vẻ xem thường.



Vì cô ta biết chỉ cần có Vạn Trọng Vinh ở bên cạnh, dù là Từ Hoài Nhân cũng không thể làm gì được cô ta.



Thân là giám đốc của ngân hàng Huy Hoàng, chỗ dựa của Vạn Trọng Vinh là một tập đoàn tiếng tăm siêu cấp lừng lấy... Tập đoàn Huy Hoàng.



Ra tay với Vạn Trọng Vinh là làm cho cả Tập đoàn Huy Hoàng tức giận, đừng nói là Từ Hoài Nhân, dù là mạnh mẽ như nhà họ Tiêu cũng phải chết.



Mà quan trọng nhất là, ngoại trừ là lãnh đạo trực tiếp ở bên ngoài, Vạn Trọng Vinh còn là người tình của cô ta.



Làm sao ông ta trơ mắt nhìn cô ta chết được?



Ngay lập tức, sắc mặt Từ Hoài Nhân trở nên cực kì khó coi, ông ta cũng biết Vạn Trọng Vinh không dễ đắc tội.



Nhưng nếu trong quá khứ, Từ Hoài Nhân hoàn toàn có khả năng dàn xếp ổn thỏa, nhưng hiện tại người mà Lý Thanh Như làm nhục lại là người nhà của Tướng Huy.



Nếu vậy, dù là ông trời ông ta cũng không thể nể mặt.



Từ Hoài Nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Vạn Trọng Vinh, tôi khuyên ông tốt nhất là đừng nên xen vào việc của người khác, ông không che chở nổi cho người phụ nữ này đâu.”



Nghe xong câu này, Vạn Trọng Vinh cũng không nhịn sắc mặt cứng đờ, tựa hồ không nghĩ rằng Từ Hoài Nhân sẽ không nể mặt mũi ông ta như vậy.



Vậy hơn nữa muốn ông ta cùng chết trước mặt mọi người?



Nếu bọn họ cùng chết, nhất định hai bên sẽ cùng chịu thiệt.



Từ Hoài Nhân già nên hồ đồ hay là bị mất trí rồi?



Lúc này, trên mặt Vạn Trọng Vinh lập tức hiện vẻ khinh thường, hừ lạnh nói: “Từ Hoài Nhân, ông còn chưa đủ tư cách để la hét om sòm vào mặt tôi đâu.”



Chỗ dựa của ông ta là Tập đoàn Huy Hoàng, ngay cả nhà họ Tiêu cũng không dám trêu chọc Tập đoàn Huy Hoàng.



Ông ta có thể thương tình cho Từ Hoài Nhân mặt mũi, bảo Lý Thanh Như xin lỗi ngay tại đây, nhưng bảo ông ta giao ra tình nhân nhỏ của mình ư?



Từ Hoài Nhân vẫn còn chưa xứng.



“Ông cho rằng ông là nhà họ Từ ở Bắc Lộc là có thể muốn làm gì thì làm ở ngân hàng Huy Hoàng à?”



Lúc này, có Vạn Trọng Vinh làm chỗ dựa, Lý Thanh Như cũng ngay lập tức đắc ý: “Ông quá ngây thơ rồi. Nơi này là Nam Lộc, không phải là Bắc Lộc của các ông. Hai kẻ già đồ bỏ đi kia tôi đánh rồi thì thôi, các người có thể làm gì tôi?”



Ngây thơ?



Nghe xong câu nói này, Từ Hoài Nhân ngay lập tức lộ ra ánh mắt như đang nhìn thằng ngốc, vẻ mặt khinh miệt nhìn Lý Thanh Như và Vạn Trọng Vinh.



Hai kẻ ngu xuẩn này cho tới bây giờ vẫn chưa biết mình đã gây ra họa lớn đến mức nào, còn dám phát ngôn bừa bãi?



Hai mắt Từ Hoài Nhân hiện lên một tia lửa giận: “Chỉ sợ ngây thơ không phải là tôi, mà là các người.”



Mà đúng vào lúc này, Từ Bạch Đình dẫn đầu không nhịn được, trong mắt lộ rõ sát khí nồng nặc, phẫn nộ quát: “Bố. Bố còn nói nhảm với bọn họ làm gì, làm nhục cậu Lâm là tội đáng chết vạn lần.”



“Giết bọn họ đi.”



Nghe thấy Từ Bạch Đình nói như vậy, Vạn Trọng Vinh và Lý Thanh Như lại chỉ nhếch miệng, vẻ khinh thường trên mặt càng lộ rõ hơn, thầm lạnh lùng chế giễu Từ Bạch Đình không biết tự lượng sức mình ở trong lòng.



Bọn họ cũng không tin nhà họ Từ dám to gan giết một giám đốc ở trong ngân hàng Huy Hoàng.



Nhưng Từ Hoài Nhân nghe thấy như vậy, khóe miệng cũng hiện ra một nụ cười lạnh lẽo đến cực điểm: “Chắc chắn con điếm này phải chết.”



“Người nào cản trở, người đó chết.”



Cái gì.



Nghe xong câu này, trái tim của tất cả mọi người ở đây không khỏi đập thình thịch, kinh ngạc vô cùng.



Điên rồi.



Từ Hoài Nhân điên thật rồi.



Vậy mà lại định giết giám đốc của ngân hàng Huy Hoàng ở ngay trong chính ngân hàng ấy?



Chuyện này... Quả thật là muốn chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK