“Anh Thiệu Huy, anh không sao chứ?”
Diệp Thế Hào quan tâm hỏi.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại không vui vẻ gì mà trừng mắt nhìn anh ta một cái:
“Tôi thì có chuyện gì được chứ?”
“Xin lỗi anh, tôi lỡ lời rồi!”
Vẻ mặt Diệp Thế Hào đột nhiên đầy vẻ ngượng ngập, giờ mới nhớ ra Lâm Thiệu Huy là một nhân vật anh hùng cơ mà, người bình thường làm sao có thể khiến anh bị thương được?
“Lâm Thiệu Huy, sao anh đã đi ra rồi, bọn họ không làm khó anh sao?”
Bạch Tố Y cũng cảm thấy không thể tin nổi, sau đó nhìn Lâm Thiệu Huy đầy vẻ nghi ngờ.
Có điều Lâm Thiệu Huy đã nghĩ ra lý do biện hộ từ lâu rồi, anh liền cười nói:
“Anh nói với bọn họ rằng vợ anh là Cộng Sản Nam Lộc, bọn họ nghe thấy vậy xong liền sợ đến đái ra quần, vậy nên không dám làm khó anh nữa.”
“Chỉ là ngọc cũng còn có vết, tiếc là đã để con khốn Lý Dịch Quân kia chạy mất rồi.”
Nghe thấy vậy, Bạch Tố Y đột nhiên thở dài một hơi, cười khổ rồi nói:
“Chạy rồi thì thôi, chỉ cần anh không sao là tốt rồi.”
Chỉ cần cả nhà họ có thể được bình an, chuyện gì đã qua rồi thì cứ để nó qua thôi.
Thật ra Bạch Tố Y cũng có chút hối hận, tại sao lại để xảy ra xích mích với Lý Dịch Quân cơ chứ, nếu như bản thân cô nhẫn nhịn một chút, có lẽ cả gia đình cô cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy.
Lâm Thiệu Huy cười một cái, rồi không nói gì.
Có điều!
Làm sao anh có thể bỏ qua cho cái người đã hại vợ anh mất đi cả tương lai, cho kẻ chủ mưu của vụ đánh đập ba vợ anh một cách tàn nhẫn như thế?
Người đàn bà lòng dạ thâm độc này đã thành công chọc giận Lâm Thiệu Huy rồi, vậy nên cho dù có thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không tha cho cô ta.
...
Mà vào lúc này, Lý Dịch Quân trong lòng cũng đang nguội ngắt như tro tàn, ngồi một chiếc taxi đi về khách sạn, bộ dạng cô ta nhớn nha nhớn nhác cả quãng đường.
Bởi vì cô ta cảm thấy hôm nay quá là mất mặt rồi, vậy mà lại để một đứa em rể đi ở rể làm nhục.
Cái tên Đỗ Việt kia quả thật là một tên phế vật, miệng thì cứ nói không vấn đề gì không vấn đề gì, vậy mà lại để một đứa em rể đi ở rể nhỏ bé đấy xử lý, lại còn suýt nữa làm liên lụy đến cô ta, đúng thật là một kẻ ăn hại!
“Con khốn Bạch Tố Y này, mày đợi đấy cho tao! Tao sẽ không để yên như này đâu!”
Trong lòng Lý Dịch Quân thầm nghĩ đầy nham hiểm, đợi sau khi bàn bạc xong việc hợp tác này, cô ta sẽ bỏ ra hai trăm mấy chục ngàn đô mua lại một cái chân của vợ chồng Bạch Tố Y, để rửa hận cho sự sỉ nhục ngày hôm nay.
Đến lúc đó, cô ta sẽ lại chạy ra nước ngoài, luật pháp của An Nam cũng chẳng trừng phạt cô ta được.
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô ta không kìm được mà nở một nụ cười độc ác, đã có chút nóng lòng muốn thử xem sao.
Nhưng chính vào lúc này, điện thoại cô ta lại đột nhiên reo lên, giây phút nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, cô ta liền hoảng sợ, vội vàng bắt máy:
“Ông chủ ạ!”
“Lý Dịch Quân, cô đang ở đâu?”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, nghe giọng điệu dường như đang rất sốt ruột.
“Tôi đang ở khách sạn, sao vậy ạ?”
Lý Dịch Quân cũng nghe ra được giọng điệu của ông chủ của mình có chút không ổn, liền lập tức hỏi lại với vẻ ngờ vực.
“Tôi đã bảo thư ký của tôi gửi tư liệu về khách hàng lần này vào máy tính của cô, cô đã xem chưa?”
Biểu cảm của Lý Dịch Quân liền thay đổi, cô ta nói dối: “À à, tôi xem rồi ạ!”
Cô ta nào dám nói với ông chủ của mình rằng, vừa rồi thật ra cô ta đi vào bên trong khách sạn là để tìm một tên ngốc để mua vui.
“Xem rồi thì tốt, bây giờ cô lập tức qua đây một chuyến, chúng ta cùng sắp xếp lại hợp đồng để ngày mai ký, đề phòng xảy ra sai sót gì.”
“Tôi nói cho cô biết, khách hàng lần này là vị khách hàng quan trọng nhất trong lịch sử mà tập đoàn chúng ta từng có, tuyệt đối không được phép có bất kỳ sai sót nào hết!”
Việc này ngược lại khiến Lý Dịch Quân kinh ngạc, cô ta lần đầu tiên thấy ông chủ của mình căng thẳng như vậy, ông ta vậy mà lại định tự tay sắp xếp hợp đồng để ký?
Đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử đó!
Trước đây, mấy chuyện nhỏ như này ông chủ đều giao cho cấp dưới xử lý mà.
Lý Dịch Quân cũng không kiềm được mà thấy kỳ lạ, đối tác ký hợp đồng lần này rốt cuộc là có lý lịch phi thường đến thế nào.
Chỉ là, không đợi cô ta tiếp tục hỏi dò gì nữa, đầu bên kia đã trực tiếp ngắt điện thoại sau vài câu thúc giục.
“Nhân vật tai to mặt lớn như này, nhất định phải đi gặp mới được!”
Lý Dịch Quân nở một nụ cười mê hoặc, lỡ may đối phương là một người đàn ông, bản thân cô ta có lẽ có thể dụ dỗ được chút.
Nếu như thật sự dụ dỗ được nhân vật tai to mặt lớn như vậy, cả đời cô ta sau này không còn phải lo cơm ăn áo mặc nữa rồi.