Trọn vẹn hơn sáu mươi, bảy mươi người.
Giờ phút này, hơn hai mươi tay đấm còn lại sợ hãi đến mức sắp tiểu ra quần. Họ đứng đờ người tại chỗ, toàn thân run rẩy không ngừng, ai cũng nhìn Lâm Thiệu Huy bằng đôi mắt đầy sợ hãi và kinh hoàng, không một người nào dám can đảm tiến lên một bước!
"Khốn nạn!"
Thương Lang Mặt Sắt hoàn toàn ngớ người, thậm chí anh ta đã chuẩn bị sẽ chạy trốn. Mà không chỉ anh ta, Ôn Nhã Như cũng hoảng hồn không kém.
"Ực!" Cô ta không ngừng nuốt nước miếng, bần thần như nhìn thấy ma.
Quá mạnh! Cả đời này cô ta chưa bao giờ gặp người đàn ông nào mạnh đến mức có thể chống lại gần trăm người mà chỉ có một mình như anh, nhất là chiêu nào chiêu nấy đều phế được người ta, thật sự quá làm người ta rúng động.
Cùng lúc đó, có mấy chiếc xe hơi đậu trước Lang Quán. Những chiếc xe ấy đi thành hai dãy thật dài, hội tụ tại ngoài cửa Lang Quáng từ hai phía Bắc Nam. Cửa xe mở ra, những người cao to lực lưỡng nhanh chóng xuống xe. Những người đi xuống từ dãy xe phía Bắc đều mặc đồ trắng với số lượng hơn hai trăm người, những người đi xuống từ dãy xe phía Nam lại toàn mặt tây trang giày da màu đen, cũng là hai trăm người! Trong tay mỗi người đều cầm dao, sắc mặt cực kì nghiêm túc.
Khi hai chiếc xe cầm đầu dừng lại, tất cả bọn họ đều xếp hàng thành hai dãy trước đó. Tiếp đến là hai bóng hình lần lượt đi xuống từ hai chiếc xe kia, chính là Hắc Tề Hổ và Năm Sẹo!
Hai người nhìn nhau một cái, gật đầu với nhau hết sức ăn ý rồi mới lần lượt nói với cấp dưới của mình: "Mọi người đã chuẩn bị xong hết chưa! Lần này hãy hạ gục đám võ sĩ này thôi, nhưng phải cẩn thận vì chúng đều đã trải qua rất nhiều trận chiến, đánh ác lắm!"
"Tuân lệnh!" Tất cả những người mặc đồ đen hoặc trắng đồng thời đáp.
Nét mặt của họ đều như gặp phải kẻ thù lớn. Dẫu sao tiếng tăm của Lang Quán cũng hết sức vang dội, mỗi một tay đấm bên trong đều ra tay tàn nhẫn, có thể lấy một địch mười.
Giờ phút này, trong lúc tất cả mọi người đều đang nghiêm túc. "Ầm" một tiếng, Năm Sẹo và Hổ Vằn lần lượt đã vào hai cánh cửa của Lang Quán. Cửa lập tức bị đạp mở ra, Năm Sẹo và Hổ Vằn vung tay lên, mang theo cấp dưới của mình mà ồ ạt đi vào Lang Quán!
Nhưng họ vừa đi vào Lang Quán thì bước chân của tất cả mọi người đều chững lại. Dù là Năm Sẹo hay Hổ Vằn đều biến đổi sắc mặt từ nghiêm túc trầm trọng thành kinh ngạc khó tin!
Sao... Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Năm Sẹo và Hổ Vằn hoàn toàn ngớ người. Vốn dĩ họ cho rằng sau khi xông vào sẽ là cảnh tượng gần trăm tay đấm lạnh lùng nhìn vào mình, nhưng bây giờ trên mặt đất lại nằm la liệt một đống người. Thật khó tin! Đám người kia đều đã bị đánh thành người tàn phế, chúng nằm trên đất, hoặc hôn mê, hoặc kêu la thảm thiết càng làm người ta hoảng sợ hơn nữa.
"Không thể nào!"
Những người của Năm Sẹo cảm thấy lưng mình lạnh toát. Họ đã nhận ra bảy tám chục người dưới đất đó đều thuộc Lang Quán, nhưng lúc này họ lại không còn kiêu ngạo và tàn nhẫn như trước nữa, một đám đều như chó chết, không thể nào bò dậy khỏi mặt đất.