Trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ!
Người này, anh ta rõ ràng là đã chết rồi, tại sao anh lại ở đây?
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, đôi mắt già nua vẫn đục của Uông Thọ Chánh đột nhiên co rút lại, trong lòng chợt hiện lên một cảm giác lo lắng sâu sắc!
Lâm Thiệu Huy, vẫn chưa chết?
Anh thậm chí còn gọi Huyết Ngục để giúp đỡ, vây bắt gia đình họ Uông của ông ta hòng đuổi tận giết tuyệt!
Một tên rác rưởi thì làm sao có khả năng như vậy?
Điều này đơn giản là không thể tin được!
Ngay lập tức, Uông Thọ Chánh hét lên vì kinh ngạc: “Lâm Thiệu Huy, rốt cuộc mày là ai?”
Chỉ thấy Lâm Thiệu Huy mắt điếc tai ngơ trước lời nói của ông ta, bước từng bước chậm rãi về phía bên này.
Vào lúc này, người nhà họ Uông đều có thể cảm nhận được sát khí tràn ngập trong cơ thể Lâm Thiệu Huy, nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, ánh mắt đã trở nên thê lương.
Cho đến khi!
Lâm Thiệu Huy đứng trước mặt Uông Thọ Chánh, đôi mắt sắc bén đó đang nhìn chằm chằm vào Uông Thọ Chánh!
Lúc này, Uông Thọ Chánh đột nhiên run lên, ông ta chưa từng thấy ánh mắt uy nghiêm như vậy, giống như là một vị Đế Vương cao cao tại thượng có thể tùy ý quyết định sinh tử của người ta!
Nó khiến ông ta không dám nhìn thẳng!
Không thể nào!
Sao đồ súc sinh này lại có thể sở hữu khí chất đáng sợ như vậy!
Hoàn toàn đè bẹp khí thế bá chủ của ông ta!
Cuối cùng Lâm Thiệu Huy cũng mở miệng nói, nhếch mép: “Cũng có lúc ông dùng ánh mắt này nhìn tôi, bởi vì trong mắt ông thì mẹ con chúng tôi như súc sinh, tùy ý các người đánh giết!”
“Nhưng ông có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó con súc sing trong mắt ông sẽ nhìn ông như những con kiến?”
Ầm!
Vừa nghe lời này thì Uông Thọ Chánh đột nhiên cảm thấy đầu óc như sấm rền, toàn thân căng cứng!
Hiểu rồi!
Mọi thứ đã rõ ràng rồi!
Nhưng hiểu không có nghĩa là ông ta có thể chấp nhận được!
Lúc này, Uông Thọ Chánh đã rơi nước mắt và hét lên với Lâm Thiệu Huy: “Không thể! Mày nhất định là đang nói dối tao! Mày, không thể nào!”
Cái gì! Khi nhà họ Uông nhìn thấy bộ dạng của ông ta thì lo lắng trong lòng vô cùng mạnh mẽ!
Họ không biết Uông Thọ Chánh đã khám phá ra điều gì mà vào giờ khắc này khóe miệng Lâm Thiệu Huy đột nhiên cong lên một tia châm chọc, rồi đột nhiên hét lên:
“Nói cho họ biết tôi là ai!”
Ầm! Tất cả những cường giả của Huyết Ngục vào giờ phút này, tất cả đều quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy!
“Ngài là vua Huyết Ngục, Đế Vương Hắc Ám!”
Những tiếng tôn sùng cuồng tín ngang nhiên vang lên!
Hàng trăm cường giả Huyết Ngục quỳ gối trước Lâm Thiệu Huy, cảnh tượng này thật tráng lệ và ngoạn mục!
Ầm!
Khi âm thanh này vang lên thì nhà họ Uông hoàn toàn rơi vào im lặng chết chóc.
Uông Thọ Chánh, cũng như con cháu của ông ta mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, gần như phát điên!
Bọn họ đã thấy gì?
Bọn họ đã nghe thấy gì?
Tất cả các thành viên của Huyết Ngục, đứng đầu là cuồng thần Huyết Ngục, thực sự quỳ gối trước mặt Lâm Thiệu Huy, gọi anh là Đế Vương Hắc Ám?
Bộp!
Bộp!
Sắc mặt của mọi người nhà họ Uông hoàn toàn thất bại thảm hại, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất kinh ngạc.
Từng người một, hai mắt không có màu sắc như người mất hồn, uể oải nhìn Lâm Thiệu Huy, họ đã hoàn toàn chấn động rồi!
Lâm Thiệu Huy, hóa ra là vua Huyết Ngục?
Đó có phải là người có hàng trăm ngàn quân ở nước ngoài và được mệnh danh là người mạnh nhất?
Chuyện này thật... làm sao có thể!
Mồ hôi lạnh chảy thành dòng!
Tất cả người nhà họ Uông đều đã hiểu rằng nhà họ Uông đã gây ra đại họa, bây giờ nó sắp phải diệt vong.
Họ dám ra tay chống lại gia đình Lâm Thiệu Huy!
Đây là tìm cái chết!
Chỉ là!
“Tại sao?”
Uông Thọ Chánh gầm lên, rồi cười ha hả và nói: “Nhà họ Lâm sẽ không ngồi không yên! Bọn họ nhất định sẽ tới cứu chúng ta!”
“Đế Vương Hắc Ám thì sao? Làm lớn chuyện thì hôm nay cá chết lưới rách!”
Bùm bùm bùm ầm!
Khi vừa dứt lời thì một tiếng trực thăng gầm rú vang lên!
Vô số tia sáng nhanh chóng bắn ra, và sau đó một đội lao tới từ xa, với súng và đạn thật, bao vây hoàn toàn Lâm Thiệu Huy và những người khác!
Thấy thế thì nhà họ Uông đang tuyệt vọng đột nhiên nhen nhóm hy vọng cười nói!
“Là người nhà họ Lâm, người nhà họ Lâm đến đây để cứu chúng ta!”