Tiếng xé gió khiến người ta sợ hãi.
Cảnh tượng này gần như vượt qua dự đoán của mọi người, ai cũng không ngờ rằng vệ sĩ của nhà họ Bạch ở Nam Lộc lại hung hăng càn rỡ đến mức độ như vậy.
Một lời không hợp thì trực tiếp ra tay!
“Ba mẹ!”
Sau khi Bạch Tố Y phản ứng lại thì khuôn mặt xinh đẹp của cô thay đổi rõ rệt, cô muốn bước tới để giúp đỡ nhưng lúc này cô không kịp nên chỉ có thể hét lên một tiếng thê lương.
Không chỉ Bạch Tố Y.
Ngay cả Bạch Tư Yên cũng sợ hết hồn.
Nhưng khi cô ta phản ứng lại thì mỉa mai trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, càng lúc càng trở nên dữ dội hơn: “Ha ha ha ha... đúng là một nhà ngu ngốc, dám xúc phạm nhà họ Bạch ở Nam Lộc! Đây là bài học của các người!”
Lúc này, nụ cười của Bạch Tư Yên lại vô cùng chói mắt.
Cô ta dường như đã nhìn thấy cảnh tượng thảm thương của Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân khi bị Bạch Văn và Bạch Võ tát bay.
“Xong rồi!”
Vào lúc này, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân chỉ cảm thấy mình đang bị hai con mãnh thú theo dõi.
Đặc biệt, khi hai luồng gió của cái tát kinh hoàng bao trùm khiến vợ chồng ông ta giống như rơi vào hố băng.
Hai vợ chồng họ có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong lòng bàn tay của Bạch Văn và Bạch Võ.
Nếu bị đánh trúng thật thì gương mặt của họ sẽ bị nát tan mất.
Một mét!
Nửa mét!
Một thước!
Gần như trong nháy mắt, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân chỉ có thể đứng trơ mắt mà nhìn, hai cái tát của Bạch Văn và Bạch Võ gần như rơi vào má họ.
Thậm chí làn gió từ hai cái tát của họ đã thổi vào hai gò má của họ làm họ cảm nhận được đau đớn.
Khóe miệng của hai vợ chồng họ hiện lên sự chua xót, tuyệt vọng!
Chát!
Chát!
Hai cái tát to rõ ràng lanh lảnh đột nhiên nổ vang.
Sau khi nghe thấy hai âm thanh này thì Bạch Tố Y gần như ngất đi vì sợ hãi.
Nụ cười trên mặt Bạch Tư Yên càng đậm hơn.
Nhưng mà!
Ngay ở lúc mà cô ta đang vui vẻ và phấn khích nhất, thì cô ta lại ngạc nhiên khi thấy theo hai tiếng vang dội thì hai bóng người mặc đồ đen như diều đứt dây phần phật bay trở lại.
Bộp bộp! Đập xuống đất.
Yên tĩnh...
Giờ khắc này, sau khi mọi người nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì tất cả đều sững sờ.
Đó là bởi vì bọn họ nhìn thấy hai bóng người bị bắn lại rơi xuống đất, hóa ra là... Bạch Văn và Bạch Võ!
Điều này!
“Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?” Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân cũng ngây ngẩn cả người.
Gò má của bọn họ vậy mà lại không cảm thấy đau đớn chút nào cả.
Đặc biệt là khi hai vợ chồng họ vừa mở mắt ra thì đột nhiên nhìn thấy hai người Bạch Văn và Bạch Võ đã bị ném xuống đất.
Thậm chí hai má của họ còn hiện lên hai dấu tay đỏ tươi.
Đỏ chót như máu!
Đâu chỉ là tất cả mọi người có mặt ở đây mà lúc này, người mờ mịt nhất là hai người nằm dưới đất Bạch Văn và Bạch Võ.
Bọn họ chỉ cảm thấy xương mặt sắp vỡ nát, cực kỳ đau đớn, cả khuôn mặt nóng rực khiến hai người như bị giẫm phải đuôi, nổ tung ngay lập tức:
“Thằng nhóc, là... mày đánh bọn tao?”
Loạch xoạch!
Ánh mắt của hai người họ đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, trong mắt họ đầy sự chấn động và không thể tin được.
Ngay vừa nãy!
Cái tát của họ đang chuẩn bị giáng vào mặt Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân thì phát hiện thấy một bóng đen nhanh như chớp xuất hiện trước mặt họ.
Đặc biệt là hai cái tát kia nhanh không tưởng, làm cho bọn họ không có sức chống cự đã bị đánh bay trở lại.