Những lời ông Dược vừa nói ra khiến cho bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
Tất cả mọi người không ai nói mọt câu nào, lúc này giống như bị một cây búa khổng lồ đập mạnh vào đầu, hoàn toàn đứng ngây như phỗng!
Lâm...Bác sĩ Lâm Thiệu Huy?
Đây là sự thật sao, đúng là quá điên khùng!
Bác sĩ nổi tiếng nhất An Nam, được mệnh danh như trụ cột của đất nước lại chính là Lâm Thiệu Huy?
Tất cả mọi người đều cảm thấy thế giới xung quanh như sụp đổ!
Anh rõ ràng là người bị nhà họ Lâm phế bỏ, sao có thể gọi với danh xưng là bác sĩ thiên tài họ Lâm?
Hiểu nhầm!
Đây nhất định là một sự hiểu nhầm!
Phù phù!
Khi nghe được những lời ông Dược nói, trong nháy mắt đám người Võ Đông Anh cùng Lương Hy bị dọa sợ đến mức ngồi phịch xuống dưới mặt đất, trên mặt hiện lên sự tuyệt vọng!
Xong rồi!
Lần này xong rồi!
Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vì sao ông Dược lại muốn Lâm Thiệu Huy đảm nhận chức vụ chủ tịch, vì sao đường đường là một tổng thống lại tự cất công đề bạt Lâm Thiệu Huy.
Thì ra anh chính là vị bác sĩ thiên tài làm chấn động cả An Nam cũng như nước ngoài vào thời gian trước cũng như kiếm cho An Nam một khoản tiền lớn!
Chính là!
Bọn họ không nghĩ ra!
Tại sao có thể như vậy chứ?
Tên rác rưởi này, sao có thể nhanh chóng trở mình, trở thành anh hùng của dân tộc?
Vào thời gian trước kia, lúc bác sĩ thiên tài họ Lâm ra nước ngoài chữa bệnh, khiến cho các bác sĩ ngoại quốc kinh ngạc về năng lực, An Nam liên tục đưa tin biểu dương anh trong suốt một tháng!
Ngay cả ông Dược cũng khen tài năng của anh không chỉ một lần!
Thậm chí còn nói trình độ của anh cao hơn ông ấy, tương lai sẽ dẫn dắt hội y học An Nam vươn xa ra thế giới!
Nhưng mà điều mọi người không ngờ đến chính là người được mọi người ngưỡng mộ là bác sĩ thiên tài họ Lâm, lại chính là Lâm Thiệu Huy, người bị bọn họ khinh thường.
Chúa ơi, đây liệu có phải là một trò đùa không?
Sắc mặt Võ Đông Anh trắng bệch, trong nháy mắt đại não như ngừng hoạt động, chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, căn bản anh ta đã bị dọa đến choáng váng.
Bác sĩ thiên tài họ Lâm, Lâm Thiệu Huy là bác sĩ thiên tài họ Lâm?
Chẳng trách Lâm Thiệu Huy lại không cảm thấy nhục nhã mà ngược lại còn bày ra dáng vẻ vô cùng bình tĩnh khi đối mặt với bọn họ.
Chẳng trách Lâm Thiệu Huy lại bá đaho đuổi bọn họ cút đi.
Giờ phút này, Võ Đông Anh cùng đám người trẻ tuổi đều hiểu được.
Bởi vì bọn họ hiểu ra nên mới cảm thấy sợ hãi.
Lâm Thiệu Huy sắp trở thành chủ tịch hội y học, nhưng vừa rồi bọn họ lại đắc tội với Lâm Thiệu Huy, đối phương chỉ cần nói một câu, hoàn toàn khiến bọn họ có một cái kết thê thảm.
Một đám người như Võ Đông Anh bị dọa đến mức suýt tè ra quần!
Mà ở một bên!
Chu Bắc Thông cùng Trương Hà Quân cũng hoàn toàn chết lặng, bọn họ đối với sự thay đổi này thật sự khó có thể tin được!
Đặc biệt là Trương Hà Quân!
Vào lúc này, sắc mặt của anh ta trở lên khó coi đến cực điểm!
Bởi vì anh ta biết rõ ràng, hôm nay có lẽ chính là ngày anh rời khỏi chiếc ghế chủ tịch!
Nhà họ Lâm chết tiệt, bọn họ sao có thể nuôi dưỡng ra một con quái vật như vậy!
Một vị cao thủ chỉ với hai mươi mấy tuổi, cộng thêm danh xưng bác sĩ thiên tài chấn động An Nam, một người như vậy sao có thể khiến tổng thống để mắt tới?
Ngay lập tức!
Anh ta bắt đầu bất an, bởi vì anh ta rất rõ ràng trong tương lai tiền đồ của Lâm Thiệu Huy rất rộng mở, nếu anh ta dám đắc tội với anh, nhất định sẽ không có kết cục tốt!
Vốn dĩ Lâm Thiệu Huy là con sâu không đáng được để trong tầm mắt.
Nhưng hiện tại lại hóa thành rồng, điều này bảo anh ta làm sao có thể tiếp nhận được?
Nhà họ Lâm chết tiệt, sao có thể vô hình tạo ra một tên địch lớn như vậy!
Bầu không khí trong phòng họp trở nên áp lực đến cực điểm!
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt sợ hãi, giống như ánh mắt nhìn quỷ vậy.
Mà phía sau, ông Dược cũng chú ý đến những vết bẩn ở trên người Lâm Thiệu Huy, nhất thời khó hiểu hỏi:
"Lâm Thiệu Huy, sao trên người cậu lại toàn rượu?"
Nghe vậy!
Trong lòng Lương Hy nhất thời chấn động, cả người liền lạnh toát như hầm băng, mặt cắt không còn một giọt máu.
Mà Lâm Thiệu Huy nở một nụ cười hả hê, lạnh lùng nhìn Lương Hy:
"Ha ha, vậy thì phải hỏi cô ta."