Rất kinh khủng.
Giật đầu một người ra bằng tay không cũng giống như xem một người sống là một con gia súc.
Một dòng máu tươi phun ra một cách mạnh mẽ trong khoảnh khắc chiếc đầu bị kéo ra trong tích tắc.
Yên lặng.
Trong phút chốc, tất cả mọi người trong nhà họ Bạch đều cảm thấy khó thở, bầu không khí vô cùng áp lực, nặng nề.
Từng người từng người một chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, không ngừng nhảy loạn xạ.
Đây là kết cục của việc giả mạo vua Huyết Ngục?
Bị coi như một con lợn, bị giết ngay tại chỗ.
Khi nhìn thấy điều này, Yên Tử Sơn đã phát điên, chỉ vào Lâm Thiệu Huy và hét lên:
“Cuồng thần Huyết Ngục, còn có tên vô dụng này. Cậu ta cũng giả mạo vua Huyết Ngục, ông mau giết cậu ta đi.”
Trong lời nói tràn ngập sự nham hiểm.
Rồi sau đó, Cuồng thần Huyết Ngục nhìn về phía Lâm Thiệu Huy và vợ anh.
Chỉ trong tích tắc, đôi mắt đó đỏ như máu.
Yên Tử Sơn mừng rỡ như điên.
Nổi giận. Cuồng thần Huyết Ngục nổi giận rồi.
Như vậy tiếp theo, chắc chắn Lâm Thiệu Huy cũng sẽ rơi kết cục giống như tên giả mạo kia.
“Cậu muốn tôi giết người đó?”
Cuồng thần Huyết Ngục hỏi một câu, trong giọng nói tràn ngập sát khí.
Lúc này, Yên Tử Sơn vẫn chưa nhận ra bầu không khí không còn phù hợp nữa, anh ta hào hứng gật đầu:
“Đúng vậy, người này dám giả mạo vua Huyết Ngục, thật là tội đáng chết. Theo tôi thấy, cậu ta đáng bị xé xác ra thành từng mảnh.”
“Được rồi, như cậu muốn.”
Cuồng thần Huyết Ngục quát lớn một tiếng, thân hình ông ta lập tức lao ra.
Lập tức, trên mặt Yên Tử Sơn hiện lên vẻ vô cùng dữ tợn, đối với Lâm Thiệu Huy và vợ anh, cười nhạo thành tiếng.
Lúc này anh ta đã có thể cười khúc khích.
Nhưng đột nhiên một dòng máu tươi bắn ra từ cánh tay của anh ta.
Dưới cái nhìn kinh hoàng của mọi người, Cuồng thần Huyết Ngục thực sự đã xé một cánh tay của Yên Tử Sơn.
“Á.”
Ngay sau đó, một tiếng hét kinh hoàng, thảm thiết thê lương phát ra từ miệng Yên Tử Sơn.
Xôn xao. Tất cả mọi người đều hoàn toàn sững sờ, lúc này không thể tin vào mắt mình.
Không phải Cuồng thần Huyết Ngục muốn giết Lâm Thiệu Huy sao?
Nhưng tại sao ông ta lại đột ngột kéo cánh tay của Yên Tử Sơn?
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người đều xuất hiện một dự cảm chẳng lành. Bọn họ vô cùng nghi ngờ Lâm Thiệu Huy chính là vua Huyết Ngục.
Nhưng mà vào lúc này, Cuồng thần Huyết Ngục ném cánh tay bị đứt kia sang một bên một cách tùy tiện, khịt mũi:
“Cậu Huy và cô Lâm là cộng sự trung thành nhất của Huyết Ngục chúng ta. Các người dám vu oan cho bọn họ, các người thực sự đáng chết.”
“Bùm.”
Khi Cuồng thần Huyết Ngục vừa dứt lời, toàn bộ người trong nhà họ Bạch đều hoàn toàn bùng nổ.
Ánh mắt của bọn họ hiện ra sự sợ hãi đến cực điểm. Trong giây lát, bọn họ quay đầu nhìn Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.
Bí ẩn đã được tiết lộ.
Lâm Thiệu Huy không phải là vua Huyết Ngục, nhưng anh và vợ có mối quan hệ hợp tác với Huyết Ngục.
Nhưng điều này cũng đủ để gây chấn động thế giới.
Yên lặng.
Lâm Thiên Quang, Yên Tử Sơn, và toàn bộ người nhà họ Bạch lúc này đều đang trong cơn tuyệt vọng, ngồi phịch xuống đất.
Khuôn mặt lộ vẻ đầy sợ hãi và khó có thể tin nổi.
Bọn họ đã nghe thấy gì?
Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y là cộng sự của Huyết Ngục?
Mấy chữ này rơi vào tai bọn họ, giống như một trận sét đánh ngang tay, khiến cho tất cả mọi người có mặt đều run lên bần bật.
Điều này... Làm sao có thể chứ?
Làm sao họ có thể là cộng sự của Huyết Ngục?
Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều có cảm giác gần như ngất xỉu.
Vì bọn họ, đã dám tấn công cộng sự của Huyết Ngục?
Chuyện này, thật sự là tự tìm đường chết.
Đặc biệt, khi bọn họ nghĩ đến những cảnh khủng khiếp khi mà Cuồng thần Huyết Ngục giết tên giả mạo và hành hạ Yên Tử Sơn, từng người một bị dọa sợ đến nỗi tè ngay tại chỗ.
Còn ông cụ nhà họ Bạch, cả người run rẩy sắp ngã. Ông cụ ngã lăn ra đất, sắc mặt già nua tái mét.
“Kết thúc rồi. Nhà họ Bạch của chúng ta... Hoàn toàn kết thúc rồi.”