Vừa nghe thấy những lời này, vẻ mặt của gia đình Bạch Tố Y liền thay đổi ngay tức khắc, trong lòng họ đột nhiên có một dự cảm rất xấu.
Theo sát phía sau!
Bọn họ liền nhìn thấy một đám nhân viên bảo vệ đang điên cuồng nhanh chóng xông về phía bên này, tốc độ sắp đạt đến mức cực hạn, trong ánh mắt của mỗi người đều mang sự hung hăng dữ tợn, nhưng thậm chí trong đó còn có chút căng thẳng.
"Lâm Thiệu Huy, tôi quên không nói cho cậu biết, không phải ai cũng có thể vào được khu biệt thự cao cấp này đâu! Nếu như cậu tự tiện xông vào, thì sẽ bị bọn họ đánh cho gãy chân rồi ném ra bên ngoài đó!"
"Chu Ngọc Thanh, tại sao trước đó bà không nói gì?"
Thẩm Ngọc Trân tức giận gào thét lên, mấy người này thật hung ác, bọn họ như vậy là đang cố ý làm cho Lâm Thiệu Huy phải đâm đầu vào chỗ chết đây mà!
Nhưng chỉ là!
Nhưng Chu Ngọc Thanh lại nở một nụ cười độc ác:
"Liên quan gì đến tôi, ai bắt cái tên phế vật đó phải giả vờ giả vịt chứ? Lại còn giả vờ giả vịt như bị sét đánh, tôi chưa từng nghe nói qua, đó là do cậu ta đáng đời!"
Theo ý của bà ta tức là đang ám chỉ rằng Lâm Thiệu Huy chết chắc rồi!
Bởi vì tất cả những người sống trong khu biệt thự cao cấp này đều là người giàu có quyền quý, nếu có người ngoài tới làm phiền bọn họ vậy thì tất cả nhân viên an ninh trong khu biệt thự cao cấp này sẽ phải cuốn gói cút ra ngoài hết.
Vì vậy, an ninh của khu biệt thự cao cấp này được coi là nơi bảo đảm an ninh nghiêm ngặt nhất, cứ mười bước thì có một trạm gác, năm bước thì có một chốt gác, dùng bốn từ canh phòng nghiêm ngặt để hình dung nơi này cũng không được gọi là nói quá.
Quả thật như vậy vì khi Chu Ngọc Thanh vừa nói rằng có người tự ý xông vào thì tất cả các nhân viên an ninh đã điên cuồng lao đến từ mọi hướng trong khu biệt thự cao cấp này.
Vừa nhìn thấy vóc dáng và khí chất này liền biết được rằng bọn họ không phải là những nhân viên bảo vệ bình thường mà là một nhóm quân nhân đặc công sau khi giải ngũ thì đến đây làm bảo vệ.
"Ai dám tự ý xông vào khu biệt thự cao cấp này thế? Chán sống rồi sao?"
Một thanh niên đầu trọc trầm giọng hỏi, vừa nhìn qua đã biết anh ta chính là đại ca của đám người này.
Chu Ngọc Thanh thấy đội bảo vệ đều chạy qua đây hết rồi thì nở một nụ cười xấu xa, bà ta chỉ thẳng vào Lâm Thiệu Huy và nói:
"Chính là tên phế vật này muốn tự ý xông vào đó, cậu ta dám giả danh là chủ nhân của khu biệt thự cao cấp này, các anh mau nhanh chóng xử lý anh ta đi!"
Nhìn thấy tình hình như thế này, Lư Đan Thanh cũng không kìm được ý xấu trong lòng mà bật cười, Lâm Thiệu Huy giả vờ giả vịt không thành công ngược lại còn bị phản công lại một trận, hơn nữa còn làm liên lụy đến những người khác khiến cho đám người Bạch Tố Y bị đuổi ra ngoài.
Để chuyện đáng xấu hổ như vậy xảy ra, chỉ sợ rằng Bạch Tố Y sẽ cảm thấy rất thất vọng vì tên phế vật này nhỉ?
Thật là, đến trời cũng muốn giúp đỡ anh ta!
Ngay sau đó!
Người đội trưởng đội bảo vệ đó nghe Chu Ngọc Thanh nói vậy thì liền đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy, lạnh lùng nhìn anh rồi nói:
“Nhóc con, định chôm chỉa gì đúng không?”
“Tôi cho cậu một phút đồng hồ để cút khỏi đây, nếu không tôi sẽ đánh gãy hai chân của cậu, đừng trách tôi không nói trước.”
Nghe thấy anh ta nói như vậy!
Lâm Thiệu Huy liền bật cười, anh cũng không nói gì mà chỉ trực tiếp giơ tấm thẻ vàng lên trước mặt người đội trưởng kia.
Giây phút người đội trưởng đội bảo vệ kia nhận lấy tấm thẻ vàng liền đột ngột hít vào một ngụm khí lạnh, gương mặt để lộ ra biểu cảm kỳ quái.
Thẻ... thẻ vàng kim?
Thẻ vàng kim cao cấp nhất của vịnh Ngự Long?
“Mấy người còn ngây ra đó làm cái gì vậy? Ngu người hết rồi hay sao? Còn không nhanh chóng đuổi tên phế vật này cút ra ngoài đi?”
Chu Ngọc Thanh nhìn bọn họ đứng bất động, ngay lập tức liền nổi giận mắng nhiếc người đội trưởng đội bảo an kia.
Sau đó, ngay tại thời khắc đó!
“Toàn thể tập hợp, hành lễ, nghiêm!”
Thế mà người đội trưởng đội bảo vệ đó không những không nghe theo lời Chu Ngọc Thanh nói mà ngược lại, anh ta gầm lên một tiếng.
Nhìn tình hình này thì...!
Ngay lúc đó Chu Ngọc Thanh liền ác độc cười phá lên, bà ta còn tưởng rằng bọn họ làm như vậy là đang định đuổi Lâm Thiệu Huy ra ngoài nên càng khoa trương hơn nữa:
“Coi như các người biết điều! Nếu như còn không đuổi anh ta ra ngoài thì tôi sẽ khiếu nại các người với cấp trên!”
Nhưng chỉ là!
Một màn ngay sau đó lại khiến cho bà ta phải kinh ngạc đến rớt con mắt!
Toàn bộ tất cả các nhân viên bảo vệ ở đó đều đứng nghiêm, ngay lập tức biểu cảm trên gương mặt trở nên vô cùng nghiêm túc và cung kính.
Sau đó, ngay ngắn cúi đầu chào Lâm Thiệu Huy:
“Cậu Lâm!”
Trời!
Nhất thời tất cả mọi người ở đó liền chìm vào trong một không gian tĩnh lặng, nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Chu Ngọc Thanh và Lư Đan Thanh liền hoàn toàn cứng lại, cả người giống như đang trực tiếp bị nổ tung ra hàng trăm hàng nghìn mảnh vậy.
Anh... Anh Lâm sao?
Bọn họ trợn tròn cả hai mắt, khó mà tin được nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Đám nhân viên bảo vệ này đối xử với bọn họ thì không hề có chút khách khí nào nhưng lại cung kính, xếp hàng ngay ngắn cúi chào Lâm Thiệu Huy sao?
Cái tên nhóc này, chẳng lẽ thực sự là chủ nhân của khu biệt thự cao cấp này sao?
Cái này... cái này sao lại có thể như thế được?
Ầm!
Bọn họ cảm thấy đầu óc của mình sắp bị nổ tung đến nơi rồi, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán trượt xuống.
Mà cả nhà Bạch Tố Y ngay lúc này cũng hoàn toàn ngớ cả người, một câu cũng không thể nói ra miệng được!
“Không thể nào, giá bất động sản trong khu nhà ở cao cấp này rẻ nhất cũng phải hơn bảy nghìn tỷ VNĐ, cái thứ phế vật như cậu ta thì sao có thể có nhiều tiền như vậy được?’
Chu Ngọc Thanh lúc này giống y hệt một người đàn bà chanh chua gào thét lên, đồng thời ngay lúc đó cũng nhìn về phía Bạch Tố Y:
“Bạch Tố Y, cô đừng tưởng rằng tôi không biết, căn nhà này là do cô mua đúng không?”