Bạch Tố Y sững người, sau đó cô tiếp tục nghe Lâm Thiệu Huy nói.
“Tên Lý Hùng đó, trước kia anh đã từng gặp một lần, anh ta bị anh dạy dỗ một trận, vậy nên lần này nhìn thấy anh mới không ra tay với chúng ta!”
“Còn về chuyện tập đoàn Tần thị toi đời, anh cũng không biết một chút gì hết, dù sao anh cũng không quen biết nhiều người ở Vân Hải, cũng chưa từng gọi một cuộc điện thoại hay gửi một đoạn tin nhắn nào hết!”
Lời Lâm Thiệu Huy nói khiến hai mắt Bạch Tố Y sáng lên.
Không sai!
Cô vẫn luôn ở bên Lâm Thiệu Huy, cô không thấy anh lấy điện thoại ra lần nào, càng không có chuyện gọi điện cho người khác.
Điều này cũng chứng tỏ, việc tập đoàn Tần thị toi đời không liên quan đến Lâm Thiệu Huy, đây chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Nghĩ tới đây, lúc này Bạch Tố Y mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô chỉ sợ chồng mình sẽ là nhân vật hô mưa gọi gió, thật sự nói một câu thôi cũng đủ để quyết định sự sống chết của cả một tập đoàn.
Nếu như như vậy, Bạch Lâm Y thật sự không thể tưởng tượng nổi, bản thân mình phải đối mặt với điều này như thế nào.
Còn lúc này...
Lâm Thiệu Huy nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm hẳn của Bạch Tố Y, khỏe môi anh bất giác cong lên.
Đây cùng lắm chỉ là phá hủy đi một tập đoàn loại hai ở thành phố loại ba mà thôi, thế mà nó đã khiến Bạch Tố Y căng thẳng tới mức độ này rồi. Anh không thể tưởng tượng nổi nếu như vợ anh biết, anh là người hô mưa gọi gió, có thể khiến bất kỳ một thế lực nào trên trái đất này tan thành mây khói, vậy thì Bạch Tố Y chắc chắn sẽ chấn động, kinh ngạc tới tột đỉnh.
“Xem ra còn cần một khoảng thời gian rất dài nữa đây!”
Lâm Thiệu Huy tự dưng nói một câu không đầu không đuôi.
Bạch Tố Y ở bên cạnh hơi ngây người, cô tò mò hỏi: “Lâm Thiệu Huy, anh nói cái gì cần khoảng thời gian rất dài cơ?”
“Không... không có gì!” Lâm Thiệu Phàm lúng túng cười một cái, sau đó anh lập tức chuyển chủ đề nói chuyện.
“Vợ này, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu vậy?”
Nghe thấy câu này, Bạch Tố Y đột nhiên nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm nay, trên khuôn mặt xinh đẹp dần xuất hiện sự bực dọc và đau buồn: “Haiz... Hôm nay em thật sự đắc tội với dì nhỏ rồi! Bây giờ chắc bà ấy giận em lắm!”
Khóe môi Bạch Tố Y dần xuất hiện nụ cười khổ sở.
Dì nhỏ là một trong số ít những người thân đối xử với cô cực kỳ tốt.
Thế nhưng không ngờ được, lần đến thăm này vậy mà lại tạo nên cục diện khó nói như thế này, thậm chí còn khiến mình trong ngày sinh nhật của dì nhỏ, mất hết sạch cả mặt mũi.
Thế nhưng!
Ngay sau khi Bạch Tố Y vừa nói xong, chuông điện thoại liền vang lên.
Điện thoại của cô đột nhiên truyền đến một tràng những âm thanh.
“Là dì nhỏ sao?”
Sau khi Bạch Tố Y nhìn thấy dãy số điện thoại hiển thị trên màn hình, cả người cô liền sững sờ tại chỗ, tiếp đó sự khổ sở trên mặt cô càng ngày càng hiện rõ hơn.
“Cuộc điện thoại này chắc là dì nhỏ gọi tới để mắng em cho coi!”
Bạch Tố Y nhìn điện thoại, vô cùng lo âu, cô muốn nhận nhưng lại không dám nhận.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thiệu Huy dường như nghĩ tới điều gì đó, khóe môi anh cong lên một chút, anh nói: “Vợ à, em nhận đi! Nếu như em không nhận thì dì nhỏ cảm ơn em và anh kiểu gì đây?”
Cái gì?
Cảm ơn?
Lúc này, ánh mắt Bạch Tố Y nhìn Lâm Thiệu Huy giống y như đang nhìn một người điên vậy.
Hôm nay, cô và Lâm Thiệu Huy đã làm trò cười cho thiên hạ ở nhà dì nhỏ như vậy, cả nhà dì nhỏ đều ghét hai người họ đến khủng khiếp như thế, vậy bà ấy còn cảm ơn cô làm gì?
Đáng nhẽ ra phải là ném trứng vào mặt hay sao?
Bạch Tố Lâm căn bản không tin lời Lâm Thiệu Huy nói, lúc này cô hung dữ nhìn về tên đầu sỏ của mọi tội lỗi này một cái, nhưng cũng chỉ đành mặt dày nhận điện thoại mà thôi.
“Alo... Dì nhỏ, hôm nay cháu thật sự xin lỗi dì nhiều lắm...”
Hả?
Vào đúng lúc Bạch Tố Y đang bắt đầu xin lỗi Thẩm Ngọc Chi thì cô đột nhiên nghe thấy giọng nói vừa phấn khích lại vừa run rẩy ở đầu bên kia.
“Bạch... Bạch Tố Y sao? Là dì nhỏ không tốt, dì thay mặt cả nhà xin lỗi và cảm ơn cháu nhiều nhé!”