Một tin tức chấn động toàn thành nhanh chóng lan ra.
Được khen tặng là nhà xưởng chuyên chế tạo “tay đấm chuyên nghiệp” của thành phố Nam Giang, thế lực ngầm đứng thứ ba Nam Giang, Lang Quán đã bị nhổ tận gốc chỉ trong vòng một ngày.
Quán chủ Thương Lang Mặt Sắt và hơn bảy mươi tay đấm bị phế toàn bộ.
Biến vừa ra khiến người khắp thành Nam Giang phải ồ lên vì kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều không thể nào tưởng tượng được, rốt cục là thế lực mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể khiến cho nơi khủng bố như Lang Quán kia biến thành mây khói trong phút chốc.
Nhất là khi, trong ba năm trở lại đây Thương Lang Mặt Sắt được mệnh danh là tay đấm mạnh mẽ nhất trong thế giới ngầm của thành phố Nam Giang.
Thương Lang Mặt Sắt bị phế, khiến hết thảy các thế lực ngầm của thành phố Nam Giang chấn động không thôi.
Từng lời đồn đại tựa như mưa to gió lớn nhanh chóng truyền đi.
Có người nói, Năm Sẹo của thành Bắc và Hổ Vằn của thành Nam đã triệu tập hết thảy những thủ hạ tinh nhuệ, hai người bắt tay nhau mới diệt trừ được Lang Quán.
Cũng có người nói, Lang Quán đắc tội với một vị cường giả khủng bố, bị người ta đến nhổ tận gốc.
Mà nhiều nhất vẫn là lời đồn, trăm tên cường giả của Lang Quán ỷ mạnh hiếp yếu, vây đánh một người, lại bị người ta diệt lại.
Trong một khoảng thời gian ngắn lời đồn này khiến cho dư luận xôn xao, dậy sóng.
Thế nhưng điều khiến người ta kinh ngạc nhất phải kể đến chuyện, toàn bộ những người có mặt tại Lang Quán lúc ấy, đều giữ yên lặng tuyệt đối. Không có một ai dám đứng ra nói rõ, đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm ấy.
Dường như hết thảy những người có mặt ngày hôm ấy vẫn còn đang sợ hãi chưa kịp hoàn hồn.
Điều này làm cho nguyên nhân thật khiến Lang Quán bị hủy diệt càng trở nên khó bề phân biệt.
Trong lúc dư luận bên ngoài còn đang xôn xao.
Trong một phòng bệnh tại một bệnh viện nọ, có một thanh niên đứng giường bệnh, sắc mặt anh âm trầm nói:
"Khang Lãng, mấy người vô dụng quá rồi đấy? Hơn một trăm tay đấm lại không làm gì được cái tên con rể con con kia ư?"
Người thanh niên này, chính là Đoạn Thuần.
Nhìn thấy dáng vẻ vô lực xụi lơ trên giường bệnh của Thương Lang Mặt Sắt, trên mặt anh lập tức hiện lên tia phẫn nộ và không cam lòng.
Mười bảy tỷ rưỡi, không công trôi theo nước.
Thậm chí, còn không lấy nổi một xu của tên Lâm Thiệu Huy kia. Chuyện này càng nghĩ càng làm cho Đoạn Thuần cảm thấy tức giận không thôi.
Nghe thấy cậu ta nói như thế, sắc mặt nhợt nhạt của Khang Lãng càng thêm tái đi. Anh ta kịch liệt ho khan một trận, lúc này mới suy yếu nói:
"Cậu Thuần, chuyện này không thể trách chúng tôi được! Cậu mới là người đáng trách!"
Cái gì? Đoạn Thuần nghe thấy anh ta nói như thế, hơi sững sờ, sau đó lông mày cậu ta lập tức cau lại, bất mãn nói:
"Trách tôi? Khang Lãng, anh bị tên con rể kia dọa cho phát sợ rồi à? Tôi đưa tiền, anh giết người. Cuối cùng thất bại, sao anh có thể trách tôi được?"
"Hừ!"
Ánh mắt Khang Lãng lạnh xuống, phẫn nộ nói:
"Cậu Thuần nói hắn ta là tên vô dụng, là thằng con rể cỏn con. Thế nhưng, những điều ấy toàn là lời nói láo!"
Hả?
Đoạn Thuần hơi nhướng mày, không hiểu hỏi lại: "Lời này của anh là có ý gì?"
Có ý gì à? Lúc này chỉ cần Khang Lãng tới cảnh tượng lúc đó, khuôn mặt anh ta lại trắng bệch thậm chí còn hiện lên nét sợ hãi:
"Thực lực của tên kia vô cùng mạnh mẽ. Các anh em của tôi, không có một người sống sót sau một chiêu của anh ta! Cả trăm anh em của tôi đồng thời vây đánh người này, lại bị người này phế mất bảy mươi ba người! Nếu như người như hắn còn gọi là vô dụng. Vậy người như tôi được tính là gì?"
Khang Lãng vừa mở miệng nói xong câu này lập tức khiến cho thân thể Đoạn Thuần run lên.
Không có một ai sống quá một chiêu ư?
Trăm người vây đánh, bị phế hết bảy mươi ba người?
Chuyện này... Sao có thể có chuyện đó được.
Từng tia dòng khí lạnh nhanh chóng len lói từ chân Đoạn Thuần đi lên, khiến cho da đầu anh tê dại một hồi:
"Khang Lãng, ý của anh là, Lang Quán của các người bị diệt, không phải là do Năm Sẹo và Hổ Vằn ra tay mà là do một mình tên con rể kia làm?"