“Đúng vậy, Thiệu Huy, con quá kích động rồi, làm sao bây giờ? Nếu bọn họ muốn giết con, thì hậu quả…”
Cả nhà của Bạch Tố Y lúc này như kiến bò trên chảo nóng.
Xong rồi!
Họ có thể cảm nhận được rõ ràng ý đồ giết người của những người đó, có nghĩa là hôm nay Lâm Thiệu Huy rất có thể sẽ phải chạy trời không khỏi nắng.
Tuy nhiên, điều khiến gia đình ba người của Bạch Tố Y ngạc nhiên là Lâm Thiệu Huy dường như không biết rằng anh đã gây ra đại họa.
Anh chỉ sờ mũi, cười híp mắt nói: “Ba mẹ, vợ đừng lo lắng, chỉ cần chờ lấy được con dấu chính thức rồi thu sản nghiệp là được!”
Cái gì?
Nghe vậy thì khuôn mặt của ba người trong nhà Bạch Tố Y đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lấy con dấu chính thức?
Tiếp nhận sản nghiệp?
Cái tên này vẫn còn đang nằm mơ, cho rằng mình có thể thôn tính được tập đoàn Bạch Kỳ?
Người này quả thật là không thể nói lý mà.
Trong phút chốc, cả ba người nhà Bạch Tố Y đều im lặng, họ hoàn toàn không nghe lọt tai lời Lâm Thiệu Huy nói, mà lo lắng nghĩ cách giúp Lâm Thiệu Huy thoát thân mà thôi.
Mà ở bên cạnh những vị khách trong sân cũng nghe thấy lời của Lâm Thiệu Huy.
Tuy nhiên, điều này chỉ làm tăng thêm tiếng cười trong miệng của mọi người.
“Ha ha ha... nghe thấy chưa? Tên nhóc này vẫn chưa biết mình gây ra tai họa sát thân vậy mà còn mơ tưởng chiếm được con dấu chính thức mà gặt tài sản?”
“Hừ! Đúng là một tên ngốc mà, anh ta thật sự cho rằng mình có thể nuốt chửng tập đoàn Bạch Kỳ sao? Đúng là nằm mơ mà!”
“Ừ, anh không nhìn thấy cậu chủ Bạch Trần và ông cụ nhà họ Bạch đều muốn giết anh ta sao? Anh ta... xong đời rồi!”
Mấy người khách mời trở nên ồn ào.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng lần này Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn kết thúc, không thể còn sống mà thoát ra khỏi nhà họ Bạch được.
Và ngay khi mọi người đang nói chuyện hăng say thì ông cụ nhà họ Bạch đứng dậy khỏi ghế chính vẫy tay chào mọi người.
Trong chốc lát toàn bộ sân tiệc nhanh chóng an tĩnh lại, lần lượt nhìn về phía ghế chủ vị.
“Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham dự bữa tiệc tối của nhà họ Bạch của chúng tôi!”
“Hôm nay, ngoài việc chào đón cậu chủ Bạch Trần đến đây thì chúng tôi còn có một vị khách đặc biệt có máu mặt sắp đến!”
Giọng ông cụ nhà họ Bạch bình tĩnh và đầy sức mạnh.
Mà khi nghe đến đây, những người bên dưới lại sục sôi.
Một vị khách đặc biệt có máu mặt?
Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được, ngoài cậu chủ Bạch Trần ra sẽ còn có vị khách nào khác khiến cho ông cụ nhà họ Bạch coi trọng như vậy và thông báo trước công chúng.
Dường như ông cụ đã thấy sự nghi ngờ của mọi người!
Ông cụ nhà họ Bạch tiếp tục cười nói: “Vị khách quý này đã nổi tiếng khắp Nam Lộc của chúng ta trong nhiều năm qua và cứu được vô số mạng người. Ông ta được gọi là Hoa Đà tái thế!”
Ầm!
Ngay khi những lời này nói ra tất cả khách mời trong sân hoàn toàn bùng nổ.
Hoa Đà tái thế!
Đó chắc chắn là... thần y Trương Thiên Nhất.
Không ai nghĩ rằng ngay cả thần y Trương cũng được mời đến bữa tiệc này, chuyện này thật khiến người ta quá hưng phấn rồi.
Nhưng mà vẫn chưa hết, ông cụ nhà họ Bạch kích động nói tiếp: “Sở dĩ hôm nay có thể mời thần y Trương hoàn toàn là vì cậu chủ Bạch Trần. Cậu ấy sẽ đại diện cho nhà họ Bạch ở Nam Lộc nhờ thần y Trương giúp bà chủ nhà họ Bạch trị bệnh!”
“Ngoài ra, ngoài thần y Trương, nhà họ Bạch ở Nam Lộc còn định mời sư phụ của thần y Trương là thần y Lâm cùng đi!”