Lời nói của Lâm Thiệu Huy tràn đầy vẻ kiêu ngạo vô tận, giống như trong mắt anh, dòng họ Diệp chỉ là một con kiến nhỏ bé. Điều này khiến cho Diệp Trần và Thường Nguyên không thể tin vào tai mình.
Và khi Diệp Trần định tiếp tục nói gì đó. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Đột nhiên, cậu ta nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài.
“Thật là can đảm, kẻ nào kiêu ngạo, dám tuyên bố tiêu diệt cả dòng họ Diệp!”
Những lời này bộc lộ sự ngột ngạt và lạnh lẽo.
Và khi nghe giọng nói này!
Diệp Trần sửng sốt một chút, sau đó ngây ngẩn cả người!
“Đại ca! Hahaha… đại ca, mau đến đây! Cứu em! Cứu em!”
Diệp Trần nhìn ra ngoài cửa với vẻ mong đợi.
Không chỉ có cậu ta.
Ngay cả Thường Nguyên cũng ngây ngẩn!
Rốt cuộc cũng đến tận đây rồi sao?
Thường Nguyên nghe nói rằng, anh cả của Diệp Trần không chỉ là con cháu dòng chính của nhà họ Diệp, mà là người đã đi xa nhiều năm, theo học một vị bác sĩ thiên tài, học được những kỹ năng y học xuất sắc.
Đặc biệt!
Anh cả của Diệp Trần cũng giữ một vị trí cao trong nhà họ Diệp, nhận được nhiều kỳ vọng của gia đình và thậm chí được coi là một trong số những người thừa kế của dòng họ Diệp.
Và gần đây!
Nghe nói, cậu ta mời được về đây một đại nhân vật tầm cỡ, lần này trở về để báo tin vui cho gia đình.
Trong ánh mắt hai người đều lóe lên vẻ chờ mong.
Bịch!
Tiếng bước chân của đám đông vang lên từ bên ngoài.
Sau đó, một bước chân oai vệ xuất hiện ngay ở cửa.
Mười người!
Hai mươi người!
…
Mỗi người đều toát lên vẻ uy nghiêm cực điểm, giống một tòa tháp sắt, trên người tỏa ra sát khí.
Đặc biệt, giữa khoảng trống của những người vệ sĩ này.
Một thanh niên bước ra.
Cậu ta là đại ca của Diệp Trần.
“Đại ca! Hahaha… cuối cùng anh cũng đến! Nhanh lên, giúp em đánh bại kẻ kia.”
Diệp Trần mừng rỡ, dường như đã nhìn thấy tia hi vọng duy nhất của cậu ta.
Chính là cậu ta!
Lâm Thiệu Huy, tên khốn kiêu ngạo nào, chắc chắn sẽ chết.
Quả nhiên như vậy!
Khi người thanh niên bước tới cửa, cậu ta lập tức nhìn thấy Diệp Trần đang quỳ trên mặt đất, từ đũng quần chảy ra vết lòng đỏ tươi, nước da trông nhợt nhạt thấy rõ.
“Diệp Trần! Cậu… thứ đó của cậu!!!”
Người thanh niên tức giận đến mức không buồn nhìn Lâm Thiệu Huy, cậu ta vội vã chạy về phía Diệp Trần, giúp em trai kiểm tra.
Nhìn vào phần dưới của em trai.
Gương mặt cậu ta trở nên u ám.
“Chết tiệt! Diệp Trân, cậu… cậu… hoàn toàn bị hỏng chỗ đó rồi! Anh sợ rằng không chữa được nữa!”
Cái gì?
Lời nói của đại ca, đối với Diệp Trần chẳng khác gì sấm sét giữa trời xanh, khiến cậu ta chết đứng.
Bởi vì cậu ta biết đại ca là đệ tử của một bác sĩ thiên tài với y thuật siêu phàm.
Vì cậu ta biết rằng phần thân dưới của mình sẽ không bao giờ chữa được, điều đó đồng nghĩ với việc kiếp này coi như bỏ.
“A!!!”
“Giết nó! Đại ca, giết nó cho em!”
Diệp Trần nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy như đang nhìn kẻ thù của mình.
Và nghe thấy điều này.
Chàng trai kia cũng lộ rõ sát khí muốn giết người.
Cậu đứng dậy, sau đó chậm rãi xoay người về phía Lâm Thiệu Huy.
Cậu muốn xem ai là kẻ đã hủy đi thứ đàn ông, thậm chí còn muốn giết em trai cậu, thậm chí còn đe dọa nếu nhà họ Diệp dám đi báo thù, kết cục sẽ là diệt tộc.