Lúc này Diệp Vô Nhai thấy da đầu tê dại, vô vàng đi tới trước mặt chiến Thần Long Hổ, cung kính cúi đầu, chào.
Ông gập lưng thành 90 độ
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán.
“Không biết hai vị đại nhân vật đến nhà họ Diệp chúng tôi có chuyện gì?”
Khi hỏi câu này, Diệp Vô Nhai thấy tim đập loạn xạ, gần như sắp bật ra khỏi cổ họng.
Và đằng sau.
Các thành viên cao cấp của nhà họ Diệp và con cháu trực hệ của họ cũng nổi hết da gà, nhìn chiến thần Long Hổ đầy sợ hãi và kinh khiếp.
Đặc biệt!
Không hiểu sao lúc này tâm trí của các thành viên trong nhà họ Diệp đều vang lên tiếng hét thê lương của Diệp Ngôn trước đó.
Tai họa sắp giáng xuống nhà họ Diệp!
Đây có phải là sự thực?
Trong chốc lát, mọi người đều nhìn Diệp Ngôn một cách hoài nghi, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm.
“Diệp Vô Nhai!”
Đôi mắt Long Huyết vô cùng sắc bén, như thể trong mắt ông, cho dù nhà họ Diệp có giàu có thể nói thì cũng chỉ là đám kiến nhỏ:
“Ông biết tội chưa? Cả dòng họ Diệp đã biết tội chưa?”
Ôi!
Những lời nói của Long Huyết như một tia sáng chết chóc khiến tất cả thành viên của dòng họ Diệp đều sợ hãi.
“Long Huyết, nhà họ Diệp chúng tôi từ trước đến nay luôn tuân thủ pháp luật. Chúng tôi không biết đã mắc tội gì?” Khóe miệng Diệp Vô Nhai cố nhếch lên, tạo thành một nụ cười khổ sở.
Trước đáp án như vậy, Long Huyết và Hổ Huyết vô cùng bực tức.
“Không biết mắc tội gì?”
“Vậy tôi hỏi ông, Diệp Trần mưu đồ làm hại Bạch Tố Y, có phải tội không?”
“Diệp Minh thuê Ngụy Phượng Hoàng để giết tướng Huy, đây có phải là tội không?”
Lời nói của Long Huyết như sấm nổ bên tai, những người trong nhà họ Diệp đều lạnh gáy.
Nhưng mà họ nhận ra.
Có gì đó hơi sai.
Diệp Vô Nhai và cả nhà họ Diệp đều sững sờ, hình như họ đã nghe thấy Long Huyết nói… tướng Huy?
Đây có phải là sự nhầm lẫn?
Khuôn mặt Diệp Vô Nhai như thể vừa nhìn thấy ma, liền hỏi Long Huyết:
“Thưa Long Huyết, Diệp Trần không biết phải trái, muốn làm hại Bạch Tố Y, nhưng dù sao nó cũng đã chết!”
“Nhưng vừa rồi tôi có nghe nhầm không?”
“Ông nói Diệp Minh muốn giết… tướng Huy?”
Tí tách!
Tí tách!
Mồ hôi lạnh dày đặc lần lượt chảy dài trên trán những thành viên nhà họ Diệp.
Họ nhìn Long Huyết, đầy kinh hãi và không thể tin nổi.
Tướng Huy,
Đó là một trong những quyền lực nhất Việt Nam.
Cho dù dòng họ Diệp có liều lĩnh đến mấy, họ cũng không dám đụng vào một nhân vật tầm cỡ như vậy.
Cho dù có thực sự ra tay, thì người ấy cũng dễ dàng bóp chết họ.
Diệp Minh lúc này ở giữa đấm ông.
Trông anh hoàn toàn bối rối.
“Không… không thể nào? Làm sao mà tôi dám giết tướng Huy, tôi chỉ muốn giết một tên con rể nhỏ ở Nam Giang!”
Nước da của Diệp Minh nhợt nhạt như tờ giấy.
Diệp Ngôn ở bên cạnh cũng đổ mồ hôi lạnh:
“Chẳng lẽ, không chỉ có thân phận là vua Huyết Ngục, thầy còn là…”
Nghĩ đến đây, Diệp Ngôn chỉ cảm thấy da đầu râm ran.
“Hừ!”
Lúc này Long Huyết “hừ” lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Nhai nói:
“Ông nghe đúng rồi đấy, tôi nói Diệp Minh muốn giết tướng Huy!”
Thật sự là tướng Huy sao!
Sau khi xác nhận điều này, Diệp Vô Nhai và những thành viên khác trong nhà họ Diệp gần như sợ hãi đến tiểu ra quần.
Phịch!
Phịch!
Thậm chí có người nhà họ Diệp không chịu nổi áp lực mà ngất xỉu.
Đã thế.
Hổ Huyết lạnh lùng nhìn người nhà họ Diệp rồi cười khổ:
“Bởi vì tướng Huy chính là… anh Lâm Thiệu Huy!”