Thế nhưng, chuyện làm người khác khiếp sợ nhất không phải là đột nhiên hai nhà này hợp lực đối phó nhà họ Bạch mà nguyên nhân của chuyện này chính là bởi vì... Cuồng thần tức giận.
Tất cả mọi người đều biết thằng con rể không biết sống chết của nhà họ Bạch lại dám giả mạo vua Huyết Ngục.
Vì thế đã hoàn toàn chọc giận Cuồng thần Huyết Ngục, hơn nữa còn khiến đích thân ông ta đến Nam Lộc để xử lý nhà họ Bạch.
Tin tức này khiến toàn bộ Nam Lộc đều chấn động, tất cả mọi người đều biết rằng nhà họ Bạch sẽ vĩnh viễn bị triệt tên trong giới nhà giàu ở Nam Lộc.
Không còn tồn tại nữa!
“Tên phế vật kia đúng là sao chổi mà, vợ cậu ta ưu tú như vậy, dưới trướng còn có cả trăm công ty nhưng lại tìm trúng một người vô tích sự như thế. Hôm nay thậm chí khiến cho cả nhà họ Bạch đều bị cậu ta liên lụy cả rồi, nguy cơ trước mắt! Loại phế vật này, không chết cũng vô dụng.”
“Nhà họ Bạch quá xui xẻo, dám giả mạo vua Huyết Ngục, đây chính là tội lớn đấy! Cho dù là khắp An Nam này cũng không có ai có thể cứu bọn họ được đâu, nhà họ Bạch phải biến mất thôi.”
“Thằng đó tên là Lâm Thiệu Huy à? Một tên khốn kiếp tự tìm đường chết, chọc giận tới Cuồng thần Huyết Ngục khiến cho cả Nam Lộc đều nằm trong nguy hiểm. Loại người như vậy, chết cũng đáng.”
Dường như tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Thiệu Huy đang tìm chết, đồng thời ai nấy cũng đều cho rằng anh phải chết.
Cùng lúc đó.
Diệp Vô Nhai và Trịnh Hồng Liên cũng lập tức mở một cuộc họp gấp, lúc này hai người họ đã gấp gáp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Đối phương đến tìm bọn họ tính sổ chính là Cuồng thần Huyết Ngục nổi danh như cồn.
Nếu so ra thì một nhân vật lớn chinh chiến sa trường hơn mười năm chưa từng bại trận như thế hoàn toàn có thể đè bẹp bọn họ bất cứ lúc nào.
Lúc cả, cả đám người đều rất bất an, bởi vì bọn họ đều thuộc dưới quyền Lâm Thiệu Huy, cùng là châu chấu trên một sợi dây.
“Bên ngoài đều đồn rằng cậu ấy chính là giả mạo mà thôi, cô có tin không?”
Diệp Vô Nhai cực kỳ căng thẳng, nếu như Lâm Thiệu Huy thật sự giả mạo thì bọn họ là đồng bọn với Lâm Thiệu Huy, chắc chắn cũng sẽ khiến Cuồng thần Huyết Ngục tức giận theo.
“Chẳng phải ông đã có câu trả lời rồi sao?”
Trịnh Hồng Liên cười khổ trả lời, bên ngoài đều đã đồn thành như vậy cả rồi, mà hai nhà Hoàng Phủ cũng đã tìm đến Cuồng thần Huyết Ngục để chứng thực.
Như vậy chuyện này còn có thể là giả được sao?
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Diệp Vô Nhai gấp gáp y như kiến nằm trên chảo nóng, đột nhiên trong mắt thoáng qua vẻ tàn khốc.
“Nếu không thì chúng ta cứ bắt cậu ấy lại rồi giao cho Cuồng thần Huyết Ngục được không? Như vậy cũng có thể xem như lấy công chuộc tội, chắc chắn Cuồng thần sẽ không làm khó chúng ta nhiều đâu.”
Lúc này, Diệp Vô Nhai hoảng sợ đến mức phát điên rồi. Bởi vì ông ta biết rõ ông ta không thể nào chống lại Cuồng thần Huyết Ngục được, nếu như ngoan cố chống cự thì chỉ còn lại một con đường chết mà thôi.
Hơn nữa, còn là cả nhà đều phải chết hết!
Chỉ là lúc này, Trịnh Hồng Liên nhìn thấy Bạch Hổ và Bạch Trần nghiêm trang lắc đầu với mình.
Loại sát khí đó!
Loại khí chất ngút trời đó!
Tuyệt đối không phải giả mạo có thể làm được đâu.
Người đàn ông kia... tuyệt đối chính là Đế Vương Hắc Ám không thể nghi ngờ!
“Không!”
Vì thế, Trịnh Hồng Liên lập tức lắc đầu, kiên định nói:
“Mặc dù toàn thế giới đều nói anh ấy giả mạo nhưng tôi nguyện ý tin tưởng vào trực giác của mình.”
“Cô muốn đánh cược sao?”
Diệp Vô Nhai khó tin nhìn về phía Trịnh Hồng Liên, người phụ nữ này điên rồi sao?
Nếu như cược thua thì chẳng phải nhà họ Bạch đều tan thành mây khói sao?
Với tình hình trước mắt, Trịnh Hồng Liên đánh cược thì có khả năng sẽ thua đến chín phần.
Trịnh Hồng Liên chỉ cười cười, không muốn giải thích nữa.
Sau đó!
Diệp Vô Nhai nhìn chằm chằm vào Trịnh Hồng Liên giống như rốt cuộc cũng đưa ra một quyết định, cắn răng nghiến lợi nói:
“Được, nếu như cô đã đánh cược, vậy thì tôi cũng chỉ đánh cược cái mạng già này để đi chung với cô vậy.”
Trịnh Hồng Liên khẽ mỉm cười quay đầu lại, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Người phụ nữ khôi phục lại vẻ ác liệt trước kia, lạnh lùng nói:
“Tuyên bố với bên ngoài rằng nếu như muốn động đến Lâm Thiệu Huy thì trước tiên phải bước qua thi thể của hai nhà Diệp, Bạch đã.”