Nằm ở hướng Tây nam của thành phố Nam Giang, toàn bộ đỉnh núi có hình chóp.
Những con đường nhựa như những con rắn, cắt ngang qua cả đỉnh núi, khiến nó trông hùng vĩ và trắc trở đến lạ thường.
Nhưng đối với ngành công nghiệp đưa xe, đây là thiên đường của các tay đua.
Hầu như cứ ba đến năm năm lại có những chiếc siêu xe hộp họp dưới chân núi Lục Sơn.
Họ là những tay đua, cờ bạc, mỹ nữ tham dự những bữa tiệc bốc lửa, vô cùng sôi động.
Đặc biệt là hôm nay!
Ầm!
Tiếng động cơ như dã thú gầm thét hung dữ.
Những mỹ nhân múa động tác bốc lửa, một nhóm người tụ tập nhìn hai chiếc xe đang phóng đi trên màn hình lớn, hò hét điên cuồng, làm cho nơi này gần như biến thành thiên đường của giới đua xe.
Chỉ là trong đám đông này.
Có ba dáng người rất đặc biệt.
Một cô gái với khăn che mặt, và hai vệ sĩ dáng người lực lưỡng.
Mặc dù cô gái đeo khăn che mặt nên không thể nhìn rõ mặt, những dáng người mê hoặc, mái tóc đen và làn da trắng như tuyết cũng đủ để thấy cô là một mỹ nhân.
Ngay cả những thành viên trong câu lạc bộ siêu xe cũng không khỏi nhìn về phía cô gái, nhưng không ai dám bắt chuyện.
“Này! Cô gái này sao giống với nữ thần quốc dân Phương Y Thần vậy?”
“Đúng! Đáng tiếc là không ai dám xác nhận! Mấy tên ban nãy đều bị hai vệ sĩ đánh cho to đầu rồi!”
“Hai tên vệ sĩ ấy rõ là sức mạnh hơn người, phương thức lại tàn nhẫn, nếu không cẩn thận, có thể giết người cho xem!”
Lúc ban đầu, quả thực có một gã không dài mắt tiến tới bắt chuyện, nhưng vừa mới đi vòng quanh cô gái được năm mét. Hai tên vệ sĩ đã như hổ rình mồi, lao ra đánh bọn chúng túi bụi.
Sau đó, tất cả mọi người không dám lại gần cô gái.
Ngoài ra.
Ở đây, còn có một vài người mà Lâm Thiệu Huy quen mặt
Trương Thái Sơn và Từ Bạch Đình, nhưng lúc này sắc mặt cả hai vô cùng xấu xí.
“Làm sao vậy? Thiếu gia Bạch Đình, không phải là anh đẩy tôi ra sao? Anh đuổi tôi đi? Bây giờ thì sao? Hahaha… Tôi không ngờ có ngày tôi, Lâm Thiên Quang, lại có thể giẫm lên chân anh!”
Trước mặt Từ Bạch Đình, chính là Lâm Thiên Quang.
Lúc này, trên mặt Lâm Thiên Quang đầy vẻ châm chọc.
Ai có thể tưởng tượng được tên điên này bị đuổi khỏi tập đoàn Thiên Long, bây giờ lại có thể làm khó Từ Bạch Đình ngay trên đất Nam Giang.
Tuy nhiên, sau nhiều biến cố, ai có thể ngờ rằng sự xuất hiện của Thiên Hạo và nhóm thiếu gia đã trở thành cứu tinh của Lâm Thiên Quang.
Nhờ vào khả năng ăn nói tốt của mình, Lâm Thiên Quang đã thành công vào nhóm Thiên Hạo, trở thành tay sai của nhóm này trên thành phố Nam Giang.
“Hừ, Lâm Thiên Quang, cậu chỉ là con chó của đám người Thiên Hạo, cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy?”
“Nếu tôi thua! Chiếc xe thể thao này là của các người.
Sắc mặt Từ Bạch Đình trở nên u ám.
Anh thích đua xe.
Thế nên mới nhận lời mời đến đây, kết quả ngay ván đầu tiên đã thua thiếu gia Lê Kiệt của Tập đoàn Cừu Minh.
Lê Kiệt là thanh niên đeo kính.
Cậu ta uống một chai bia, sau đó bước đến với một nụ cười.
“Hì hì… Từ Bạch Đình, trình độ của anh chỉ là tay đua nghiệp dư hạng ba mà thôi! Nếu đã không có tài như vậy, tôi khuyên anh đừng tự làm xấu mặt mình!”
Lời nói của Lê Kiệt chứa đựng sự sỉ nhục.
Rót vào tay Từ Bạch Đình chỉ khiến anh ta bùng cơn thịnh nộ, nhưng phải tỏ ra không có chuyện gì.
Bởi vì Lê Kiệt đang nói sự thật.
Anh ta chi là hạng ba, còn Lê Kiệt là tay đua hạng nhất.
Khắp tình Nam Lộc.
Thiên Hạo xưng hoàng đế xe hơi, thì Lê Kiệt là đế vương xe hơi!
Ngoại trừ Thiên Hạo ra, hầu như không ai là đối thử của cậu.
“Hừ! Lê Kiệt, núi cao còn có núi cao hơn! Đừng tưởng rằng Từ Bạch Đình tôi thua cậu, thì tất cả những người ở thanh phố Nam Giang không bằng cậu?”
“Tôi đang nói đến bạn tôi, tôi đã từng thấy một vị vua thực sự của ngành đua xe! Một người có thể đi với vận tốc 220 km/h trên một đoạn đường đông xe cộ qua lại! Cậu có thể không?”
Từ Bạch Đình bất đắc dĩ hét lên.