Lúc này, cả gian phòng yên ắng đến đáng sợ.
Dù có là Lãnh Bất Phàm hay Bạch Chí Phàm thì toàn bộ đều nhìn vào những bóng lưng đang cúi rạp của cả trăm người kia đều khó mà giấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt.
"Sao... Sao có thể chứ! Trương Quốc Hào, Bloody Rosie, Từ Minh Long, sao bọn họ có thể đến đây vì Bạch Tố Y được?"
"Chuyện này, chuyện này là không thể nào!"
Lãnh Bất Phàm trợn tròn hai mắt, đến tận lúc này vẫn cảm thấy như bản thân đang mơ.
Từ Minh Long và Bloody Rosie đều là thuộc hạ chính quy của tập đoàn Bảo Thịnh bọn họ mà lại không đến vì cậu chủ Bảo Thịnh là anh ta mà lại vì một người phụ nữ.
Chuyện này khiến Lãnh Bất Phàm không hiểu nổi, cũng không thể nào chấp nhận được.
Đâu chỉ mình bọn họ!
Lúc này Bạch Tố Y đứng trước mặt mọi người cũng đang ôm chiếc miệng nhỏ nhắn của bản thân, vẻ khó tin lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp.
Sao có thể vậy chứ!
Bạch Tố Y vô cùng bối rối.
Cô chỉ là một tổng giám đốc nhỏ nhoi của Tập đoàn Bạch Lạc thôi mà, đừng nói là ông trùm Từ Minh Long, dù có là một gia tộc cấp hai cũng mạnh gấp mấy lần Tập đoàn Bạch Lạc của cô.
Vậy mà lúc này, những người tai to mặt lớn này lại cúi đầu trước cô, nghe theo cô sai bảo sao?
Chuyện này quả đúng là khó mà tin nổi.
Ngay lúc này, Lãnh Bất Phàm hét lên đầy phẫn nộ:
"Từ Minh Long! Bloody Rosie! Tại sao, các người có biết mình đang làm gì không?"
Lãnh Bất Phàm nổi điên rồi.
Thủ hạ của anh ta đã bị thương hết, bản thân anh ta cũng bị phế bỏ, thế mà lúc này cấp dưới của tập đoàn Bảo Thịnh lại đứng về một phe với Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y. Chuyện này khiến anh ta tức đến không nuốt trôi được.
Trong phút chốc tất cả ánh mắt đều đổ dồn sang chỗ Từ Minh Long và Bloody Rosie.
Đầy tò mò!
Chấn động!
Dĩ nhiên tất cả khách khứa quanh đây đều không hiểu nổi tại sao cả hai lại hành động như vậy.
Có điều trước sự kinh ngạc của tất cả.
Chỉ thấy nhóm Từ Minh Long, Bloody Rosie chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn Lãnh Bất Phàm đầy lạnh lùng, coi thường:
"Cậu Phàm, chúng tôi làm vậy dĩ nhiên là có lí do của mình! Cũng nói để cậu nghe, có một số người cậu không đụng nổi đâu!"
"Phải! Cậu Phàm, tôi khuyên cậu hãy nói xin lỗi với anh Thiệu Huy đi, nếu không chẳng những tự mình hại mình còn liên lụy đến ba, thậm chí là ông nội cậu đấy!"
Gì?
Nghe được lời của Từ Minh Long và Bloody Rosie.
Tất cả đều thấy bối rối thêm lần nữa.
Có một số người không đụng nổi?
Lẽ nào là nói Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y sao?
Hơn nữa, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y có bản lĩnh cỡ nào mà hai người Từ Minh Long lại nói cậu Phàm có thể gây hại cho cả ba và ông nội anh ta. Chuyện này sao có thể chứ!
Chỉ hai câu đã khiến Lãnh Bất Phàm tái xanh cả mặt.
Điên rồi!
Lúc này anh ta thậm chí đã cho rằng Bloody Rosie và Từ Minh Phong phát điên cả rồi.
Ba anh ta là Lãnh Khang, ông chủ tập đoàn Bảo Thịnh!
Ông nội anh ta là Lãnh Ngạo Thiên, một trong hai ông lớn ở đất Nam Lộc.
Còn Lâm Thiệu Huy với Bạch Tố Y chẳng qua chỉ là hai con tép riu sao có thể uy hiếp được cả ba và ông nội anh ta?
Dường như Bloody Rosie đã nhìn thấu sự không cam tâm của Lãnh Bất Phàm, lập tức nở nụ cười lạnh nói:
"Cậu Phàm, cho cậu ba ngày. Nếu như trong ba ngày này cậu không nói xin lỗi anh Lâm Thiệu Huy và cô Bạch Tố Y vậy thì chúng ta phải báo lên tập đoàn thôi. Đến lúc đó cậu sẽ gây ra tai họa khó tưởng tượng nổi cho ông Lãnh Khang rồi!"
Ầm!
Câu nói tràn đầy tự tin của Bloody Rosie lại lần nữa khiến cả gian phòng nhốn nháo hết cả lên.
Lâm Thiệu Huy lại chẳng thèm quan tâm đến sự kích động của đám người đó. Anh lập tức dẫn theo Bạch Tố Y chậm rãi rời khỏi gian phòng trong sự hộ tống của đám người Bloody Rosie, Từ Minh Long và Trương Quốc Hào.
Để lại đó một đám người đang chấn động, hoang mang.