Mục lục
Ma Vương siêu cường của thế giới hắc ám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Võ Đông Anh không chút kiêng kỵ mà cười như điên.



Đối với anh ta mà nói, dường như lần này Lâm Thiệu Huy không thể nào để nào trốn thoát.



Cho dù không trị được Lâm Thiệu Huy như cũng khiến cho Lâm Thiệu Huy thân bại danh liệt. Sau đó anh ta thì có thể ôm lấy người đẹp về nhà, cùng Từ Hữu Dung lăn giường, sống cuộc sống sung sướng.



Cục trưởng Kiên cũng chế nhạo, dùng tư thế của kẻ chiến thắng, khinh thường nhìn Lâm Thiệu Huy.



"Ha ha, vậy sao?"



Lâm Thiệu Huy chỉ cười nhạt nói:



"Vậy tôi hy vọng các anh có thể nhớ kỹ một chút, đợi một lúc nữa xem có còn cười được nữa không!"



“Cho thể diện mà cậu còn không cần!"



Cục trưởng Kiên bất ngờ đập bàn, nghiến răng rồi gầm lên:



"Lâm Thiệu Huy, đừng lãng phí thời gian của tôi. Tôi rất bận. Nếu cậu không thừa nhận hành vi phạm pháp, thì tôi sẽ lập tức khiến cậu đẹp mặt!"



“Cậu muốn khiến anh đẹp mặt cơ?” Đột nhiên từ ngoài cửa vang lên một giọng nói.



Sau đó, một người đàn ông trung niên đẩy cửa bước vào.



Cục trưởng Kiên nhìn sang, khi nhìn thấy vị khách, hai chân ông ta trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa là tiểu cả ra quần.



"Chiến... Chiến Thần Long Hổ, tại sao anh lại ở chỗ này?"



Hai vị Tướng quân dưới trướng của Tướng Huy, không ngờ lại xuất hiện cùng lúc ở chỗ của ông ta?



Cục trưởng Kiên có chút bất an, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc!



Ông ta nhận ra rằng, xảy ra chuyện lớn rồi!



Sau khi nhìn biết được là Chiến Thần Long Hổ, Võ Đông Anh cũng chết lặng, trợn mắt há mồm, lo lắng không yên.



Cho dù là một tên ngốc, anh ta cũng biết sự xuất hiện của hai người này là không bình thường!



Họ, không phải họ đến đây để cứu Lâm Thiệu Huy đấy chứu?



Ai biết!



Chiến Thần Long Hổ lạnh lùng liêc nhìn Cục trưởng Kiên một cái, lạnh lùng nói:



"Cục trưởng Kiên, mau đi xin lỗi cậu Thiệu Huy đi, liền và ngay lập tức cho tôi!"



Trong lòng đám người Cục trưởng Kiên và Võ Đông Anh không khỏi rùng mình hoảng sợ, Chiến Thần Long Hổ thực sự đến để cứu tên nhóc này sao?



Phải biết rằng đây là kế hoạch do nhà họ Lâm đứng sau chỉ đạo, yêu cầu Cục trưởng Kiên đi điều tra chuyện “Lâm Thiệu Huy hành nghề y trái phép và gây thương tích nghiêm trọng”.



Chiến Thần Long Hổ, đây là muốn đối đầu với Tướng Huy sao?



Cục trưởng Kiên trả lời:



"Chiến Thần Long Hổ, chính nhà họ Lâm ra lệnh bắt giữ tên nhóc này, anh xe..."



“Bốp!”



Chiến Thần Long Hổ tranh vung tay tát Cục trưởng Kiên một cái vang dội, quát:



"Nhà họ Lâm là cái quái gì! Tôi bảo anh thả người!"



Cục trưởng Kiên trực tiếp bị cái tát này làm cho sững người, hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại được.



Sau khi phản ứng lại, ông ta mới nhận ra rằng những gì Lâm Thiệu Huy nói là sự thật.



Ông ta đã đắc tội phải với người mà mình không nên đắc tội rồi!



Nhà họ Lâm chết tiệt, không ngờ lại coi ông ta như một tấm bia đỡ đạn!



Không ngờ để ông ta đụng đến người đáng sợ như vậy!



Đó là Quân đoàn Long Hổ đấy!



Với năng lực của bọn họ thì ngay đến việc chôn sống ông ta cũng chỉ là một chuyện nhỏ!



Tiêu đời rồi!



Như vậy thì cuộc đời này coi như xong!



Cục trưởng Kiên vội vàng hoảng sợ, sau đó lao về phía Lâm Thiệu Huy, cười nịnh bợ:



"Ồ, cậu Thiệu Huy, thật là ngại quá, trước đây là do tôi không biết thân phận tôn quý của cậu nên mới gây ra chuyện hiểu lầm như vậy."



"Không đơn giản chỉ là hiểu lầm như vậy đâu!"



Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nói:



"Chính ông đã đích thân nói là nhận chỉ chị của nhà họ Lâm, quên nhanh vậy sao?"



"Điều này!"



Vẻ mặt của Cục trưởng Kiên đột nhiên trở nên vô cùng gượng gạo, ông ta cười cười:



"Cậu Thiệu Huy, cậu cũng biết rồi đấy, do tôi không hiểu chuyện nên bị người khác xúi giục. Nhà họ Lâm có năng lực như vậy, tôi nào dám đắc tội!"



Cục trưởng Kiên đổ mồ hôi lạnh, nếu đối phương không tha thứ cho ông ta thì hôm nay cái chức vụ Cục trưởng của ông ta cũng sẽ sớm đổi người.



"Cậu Thiệu Huy, cậu hãy tin tôi, chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi, tôi cũng bị ép buộc!"



Vì sợ Lâm Thiệu Huy hiểu lầm, Cục trưởng Kiên nhanh chóng giải thích.



Lâm Thiệu Huy mỉm cười liếc nhìn Võ Đông Anh vẫn còn đang đứng ngây như phỗng, hỏi:



"Cục trưởng Kiên, ông nói là hiểu lầm, vậy chuyện Võ Đông Anh dám tố cáo tôi, chuyện này là thế nào?"



Cục trưởng Kiên vội xua tay:



"Cậu ta, cậu ta là chó theo đuôi của nhà họ Lâm. Tất cả chuyện này đều do bọn họ chỉ đạo, không liên quan gì đến tôi cả. Nếu như cậu Thiệu Huy muốn truy cứu thì truy cứu một mình cậu ta là được rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK