Trong nháy mắt mọi người đều trở nên cảnh giác, ánh mắt nhìn Lâm Thiệu Huy tràn đầy sự căm thù.
Dễ nhận thấy họ cũng cảm thấy rằng Lâm Thiệu Huy không có lòng tốt gì!
Còn bản thân Lý Phi Vân cũng đứng ngơ tại chỗ.
Ông ấy biết rõ Lâm Thiệu Huy không phải là kẻ lừa gạt, nhưng ông ấy cũng không ngờ được, Lâm Thiệu Huy còn không có cả việc làm?
Chẳng lẽ nói là mình thực sự đã nhìn lầm sao?
Mà lúc này, Lý Thu Nhàn lại nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, bộ dạng giống như muốn ăn tươi nuốt sống người vậy: "Lâm Thiệu Huy, nói đi! Anh có phải là tên lừa gạt không hả, có phải anh muốn lừa tiền ba tôi không?"
Cô ta biết, Lý Phi Vân thương Lâm Thiệu Huy nhất, Lâm Thiệu Huy rất có thể dựa vào điểm này để lừa gạt.
Cũng không chờ Lâm Thiệu Huy nói, Lý Phi Vân liền bực mình nói: "Đừng nói bây! Không có việc làm thì không có việc làm, cũng là con trai của tôi!"
"Lâm Thiệu Huy, không tiền thì cứ nói với chú Vân, đều là người một nhà cả!"
Gì cơ?
Vẻ mặt Lý Thu Nhàn liền thay đổi, khó thể tin mà nhìn Lý Phi Vân: "Ba, ba!"
Rõ ràng Lâm Thiệu Huy là tên lừa gạt!
Nhưng Lý Phi Vân biết thế nhưng vẫn một mực bao che cho anh? Thậm chí còn định chủ động cho anh tiền?
Như vậy thực sự là điên rồi!
Lâm Thiệu Huy đứng bên cạnh cảm thấy rất ấm lòng, anh có thể cảm nhận được rõ ràng Lý Phi Vân thương anh từ tận đáy lòng, tận trong xương cốt.
Người khác kính nể anh!
Sợ hãi anh!
Nhưng Lý Phi Vân lại yêu thương anh!
Thực sự xem anh như là con trai mình!
Nhìn thấy vậy, trong mắt Chu Minh Trạch ngập tràn hận ý, sau đó mỉa mai: "Không phải chỉ là tiền sao? Đồ vô dụng, tập đoàn của tôi vừa đúng lúc thiếu bảo vệ canh cửa đấy!"
"Như vậy đi, cậu đi trông cổng cho tôi, tôi nể việc cậu quen biết với nhà họ Lý, mỗi tháng tôi cho cậu ba vạn, thế nào, ha ha ha!"
Ba vạn?
Mọi người ở đây đều cảm thấy ghen tỵ!
Chỉ là một người cnah cổng, một tháng kiếm ba vạn?
Trời ơi!
Này cũng quá xa xỉ rồi?
"Thiệu Huy, còn không nhanh cảm ơn Minh Trạch đi, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, cháu đừng bỏ lỡ!"
Vương Diễm Lệ vội vàng thúc giục.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy mỉm cười lắc đầu nói: "Không cần đâu dì Lệ, bây giờ cháu đang rất tốt!"
Nghe thấy vậy, mọi người đều cười lạnh, hơn nữa còn là kiểu cười ra tiếng, không hề che giấu sự khinh thường mà coi nhẹ của mình.
Rất tốt?
Một tên vô dụng không có việc làm ngồi chờ chết mà rất tốt sao?
Người đàn ông này, thực sự là rác rưởi mà!
Mà biểu cảm Vương Diễm Lệ liền cứng đờ, trên mặt hiền ra một chút không vui.
Đưa không cho một trăm triệu cũng không muốn, thà ngồi ăn chờ chết, thực sự là một tên không biết phấn đấu mà!
Nếu như Lý Thu Nhàn theo anh thật, còn không biết thảm như thế nào!
Nhưng mà, Lý Phi Vân liền nổi giận nói: "Con tôi còn có thể thăng quan tiến chức làm nhân vật quan trọng, cậu lại cho nó làm bảo vệ? Xem thường ai thế hả?"
Những lời ông ấy nói, không những không làm cho người khác đồng cảm, mà mọi người lại càng khinh bỉ.
Cảm thấy là ông ấy điên rồi, mới có thể cảm thấy tên vô dụng không biết phấn đấu như Lâm Thiệu Huy có thể thăng quan tiến chức!
Ha ha ha!
Chu Minh Trạch cười không ngớt, điên cuồng mà cười, đồng thời giơ ngón cái lên với Lâm Thiệu Huy: "Đỉnh đấy! Ngồi ăn chờ chết còn có thể nói hùng hồn vô liêm sỉ như vậy, tôi khâm phục cậu!"
"Em yêu à, em thấy đấy không phải là anh không giúp anh em, mà là anh ta thực sự là bùn nhão không trét được tường!"
Hừ!
Nghe thấy vậy, Lý Thu Nhàn cũng lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: "Anh đừng có nói vậy, anh ta không phải anh của em! Còn có anh quản anh ta làm gì, anh ta thà cả đời làm một tên vô dụng, liên quan gì đến em?"
"Lâm Thiệu Huy, anh cút đi được rồi! Đừng đến nhà tôi buồn nôn nữa!"
Ầm!
Lời này vừa nói ra, làm cho Lý Phi Vân tức điên lên, đột nhiên ông ấy đập bàn, hai tròng mắt như muốn nhảy ra, tức giận mà chỉ vào Lý Thu Nhàn: "Con nói lại một lần nữa xem nào?"
Lý Thu Nhàn có chút kinh ngạc, sau đó lại đẩy Chu Minh Trạch lên.
Chu Minh Trạch liền cười lạnh: "Lý Thu Nhàn nói không sai, tên vô dụng này làm cho chúng ta thấy ghê tởm, cho nên con muốn cậu ta cút đi!"
"Nếu không, con sẽ bảo vệ sĩ của con, đánh gãy chân cậu ta!"
Cái gì?
Vẻ mặt Lý Phi Vân liền trở nên vô cùng khó coi, chỉ thẳng mặt Lý Thu Nhàn: "Lý Thu Nhàn, cái loại như con, có lông có cánh rồi đúng không? Cho rằng gả chồng rồi, thì có thể không thèm để ba vào mắt nữa đúng không, bảo chồng con đứng ra dằn mặt ba đúng không?"
Mà vẻ mặt Lý Thu Nhàn lạnh nhạt, dường như cũng thể hiện thái độ của mình.