Lúc này thì mọi người mới kinh ngạc phát hiện, bọn côn đồ này không những bị đánh bay, mà thậm chí mặt của một số người còn bị đánh nát! Một số người bị gãy tay, biến dạng hoàn toàn.
Những người khác thì như thể bị tàu hỏa đâm phải, xương sườn, ngực của họ hoàn toàn hóp vào.
Kinh khủng.
Giờ khắc này nhìn đám người xấu số bị thương nặng trên mặt đất, bất kể là Dương Bằng, Bạch Tố Y, Thẩm Kiến và những người khác, họ đều không thể tin vào mắt mình.
Nhất là khi vừa quay đầu nhìn lại bọn họ đã thấy một bóng người gầy gò đã xuất hiện trước mặt Bạch Tố Y từ lúc nào.
Là... Lâm Thiệu Huy!
“Lâm... Lâm Thiệu Huy!”
Bạch Tố Y hoàn toàn choáng váng, cô không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt nhất của mình, Lâm Thiệu Huy lại xuất hiện trước mặt cô để giúp cô hóa giải nguy hiểm.
Dòng nước ấm áp dày đặc trào dâng trái tim Bạch Tố Y, thậm chí khiến cô muốn ôm Lâm Thiệu Huy và khóc lên.
“Vợ à, không sao rồi!”
Lâm Thiệu Huy xoa đầu Bạch Tố Y rồi cười nhẹ.
Cho đến lúc đó anh mới quay đầu lại, nụ cười ấm áp đó đột nhiên biến thành một nụ cười tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào Dương Bằng, ánh mắt như nhìn một người đã chết: “Anh muốn bắt vợ tôi?”
Ầm!
Một cái nhìn, một câu nói đập vào mắt Dương Bằng khiến thân thể anh ta lập tức ớn lạnh.
Cảm giác này như thể bị ma quỷ nhìn chằm chằm khiến anh ta bất giác dựng thẳng lông tơ.
“Đúng vậy... tôi muốn bắt Bạch Tố Y đi, sao hả?”
Mặc dù Dương Bằng đang vô cùng sợ hãi nhưng anh ta vẫn cắn răng kiêu ngạo trả lời: “Anh là Lâm Thiệu Huy? Là chồng của Bạch Tố Y?”
“Tôi từ lâu đã nghe nói anh có chút bản lĩnh, nhưng nếu anh dám phá hỏng chuyện của Dương Thiên Vũ thì anh ấy sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn!” Câu nói của Dương Bằng vô cùng độc ác.
Mà khi nghe điều này Lâm Thiệu Huy lại bật cười, cười một cách mỉa mai và giễu cợt: “Là anh trai của anh sao? Anh ta... chết rồi!”
Cái gì!
Khi Lâm Thiệu Huy nói ra câu đó không chỉ Dương Bằng sững sờ mà ngay cả gia đình ba người Bạch Tố Y, hai cha con Thẩm Kiến hay thậm chí Thẩm Thái Công trên giường bệnh cũng không thể tin vào tai mình.
Dương Thiên Vũ!
Người đó còn hung tàn hơn cậu hai Dương Bằng gấp mười lần, nhưng mà anh ta đã chết rồi sao?
Đây đúng là chuyện cười mà!
“Ha ha ha…
Sau khi Dương Bằng phản ứng lại, anh ta lại nhìn Lâm Thiệu Huy như thể đang nhìn một kẻ ngốc vậy, cười nghiêng ngả: “Này, anh kể chuyện cười thật giỏi! Thật sự là cười chết ông đây mà!”
“Anh trai của tôi đã chết? Ở thành phố Nam Lộc này còn có ai dám giết chết anh trai của tôi, không phải anh nói mơ chứ!”
“Nói thật cho anh biết, sở dĩ tôi ở đây là bởi vì lệnh của anh trai tôi!” Những lời nói của Dương Bằng đầy tự tin và kiêu ngạo.
Và khi nghe những lời của anh ta thì cả gia đình Bạch Tố Y và gia đình Thẩm Thái Công cũng không tin rằng Dương Thiên Vũ đã thực sự chết.
Dù sao thì Dương Thiên Vũ vừa ra lệnh thì cậu hai Dương Bằng đã đến đây, chuyện này cũng cách đây chưa đầy nửa giờ.
Một người đàn ông hung hãn như vậy thì làm sao có thể chết dễ dàng như thế chứ! Đây đúng là chuyện cười mà!
Chỉ là!
Đang lúc Dương Bằng nở nụ cười rạng rỡ nhất.
Chát!
Một cái tát rơi vào mặt anh ta, tiếng vang giòn giã khắp trong phòng.
Vậy mà Dương Bằng lại bị Lâm Thiệu Huy tát tới tấp.